jamesoul1707

Chúng ta? Làm gì có chúng ta kia chứ?
          	Chúng ta, gặp nhau, phải lòng nhau, rồi yêu nhau.
          	Chúng ta cùng khó khăn, cùng cố gắng.
          	Nhưng chúng ta lại chẳng thấu hiểu nỗi nhau.
          	Nỗi đau của mỗi người, là đoạn đường đời
          	Nỗi buồn của một người, là cả một hành trình dài.
          	Chúng ta? Thật sự có thể gọi là chúng ta hay sao?
          	Cứ ngỡ là đậm sâu, cứ ngỡ là cả đời không nuối tiếc.
          	Cứ ngỡ là cuối cùng, cứ ngỡ là đã an bài. 
          	Nhưng kết quả cũng chỉ là " chúng ta - cứ ngỡ"

jamesoul1707

Chúng ta? Làm gì có chúng ta kia chứ?
          Chúng ta, gặp nhau, phải lòng nhau, rồi yêu nhau.
          Chúng ta cùng khó khăn, cùng cố gắng.
          Nhưng chúng ta lại chẳng thấu hiểu nỗi nhau.
          Nỗi đau của mỗi người, là đoạn đường đời
          Nỗi buồn của một người, là cả một hành trình dài.
          Chúng ta? Thật sự có thể gọi là chúng ta hay sao?
          Cứ ngỡ là đậm sâu, cứ ngỡ là cả đời không nuối tiếc.
          Cứ ngỡ là cuối cùng, cứ ngỡ là đã an bài. 
          Nhưng kết quả cũng chỉ là " chúng ta - cứ ngỡ"

jamesoul1707

Người cần gặp, nhất định phải gặp
          Người cần yêu, nhất định phải yêu
          Người cần rời đi, nhất định phải rời đi
          Mọi sự trên đời này đều hữu hạn. Mọi người, mọi vật đều như vậy.
          Chúng ta chỉ có thể chấp nhận và quen dần. 

jamesoul1707

Khi chúng ta chẳng còn yêu nhau, một lời dối lừa nhẹ tựa lông hồng.
          Khi chúng ta còn yêu nhau, một lời lừa dối cũng đủ tan vỡ vạn lòng tin dựng xây. 
          Ấy thế mà, chúng ta vẫn chẳng thể nào học được cách thành thật, chẳng học được sự dối lừa chính là chiếc kéo cắt đứt duyên tình.

jamesoul1707

Có người thương rất nhớ thương
          Có người thương ở thời xuân thanh,
          Nắm tay nhau, đi trọn giấc mộng xanh
          Gửi trao nhau thứ tình cảm mong manh
          Lời yêu thương gửi đấy, một mối tình đầy.
          Thanh xuân mười năm, mười năm tiếc thương.
          -fiction-

jamesoul1707

Thời gian đẩy đưa, lòng người vội thay. 
          Kẻ đi, người ở nào vui bao giờ. 
          Thời gian tàn nhẫn thế chăng?
          Khiến lạ thành quen, khiến yêu thành đau.
          Thời gian rồi cũng thế thôi.
          Đưa nỗi đau về với thương đau. 
          Đưa cô đơn vỗ về vào tâm khảm.
          Đưa kí ức trở thành hư vô.
          -Time-

jamesoul1707

Ngày sinh của cậu, ngày tử của tôi.
          Một ngày cuối hạ trời mưa vỗ hạt,
          Một ngày trưa nắng vài kẻ khóc thương. 
          Hôm nay cậu biết đó là ngày gì?
          Ngày sinh của cậu,
          Còn đó là ngày tử của tôi.
          12052019
          Jamesoul1707

jamesoul1707

Chúng ta đã cho nhau rất nhiều thứ từ tuổi trẻ đến sự trưởng thành.
          Có thể đó là nỗi buồn ám ảnh, niềm vui bé nhỏ của sự thờ ơ. 
          Nhưng chẳng sau cả, đâu phải ai khiến mình đau đáu một nỗi thương tâm thì mình lại biệt đãi họ bằng sự thương tổn.
          Không sao cả, chúng ta đã rất cố gắng rồi, mình cùng nhau về nhà thôi. Chúng mình sẽ tốt hơn như thế. Chúng mình nên tốt hơn với nhau nhiều hơn trong những năm tháng đó. 
          Giây phút của chia ly không đáng sợ lắm, chỉ đáng sợ rằng sau chia ly phải như thế nào để ngừng nghĩ đi, ngừng rơi vào những chiếc vòng tròn. 
          Rồi tôi vẫn sẽ viết, viết vào giấy, lên những ngõ ngách của nỗi buồn này. Chỉ là không phải hôm nay, không phải lúc này, không phải khoảnh khắc của sự kiên cưỡng này.