khi cười tôi khoe với cả thế giới, nhưng khóc một mình.
người đàn bà đầu tóc bù xù, mắt trợn trừng long sòng sọc.
miệng lưỡi liến thoắng, nói đến độ nước bọt bắn ra tứ tung thành những chấm tròn ướt trên bàn, trên trang sách, lấm tấm như trứng nhện.
những câu từ cay độc nhất trần đời mà một người mẹ có thể thốt ra với con mình.
có những sự sợ hãi trở đi trở lại trong tâm trí tôi đã mười mấy năm.
hôm qua tôi vừa tròn 18 tuổi, tôi không còn sợ đau, sợ đánh đòn, sợ những cái tát.
vậy tôi sợ gì ?
mà tôi vẫn không dám lật bàn, đập ghế bỏ đi.
không dám gào lên, cũng không dám phản kháng một cái gì quá đáng.
hay đơn giản nhất, tôi vẫn đứng lên, và mở cửa trước tiếng gõ cửa dồn dập, ám ảnh như quỷ đòi mạng ấy.
điều gì đã khiến tôi không dám làm gì cả.
và sống nhẫn nhịn, chui rúc, khép nép, cam chịu suốt bao năm qua ?
tại sao tôi phải chịu tất cả những thứ này ?
tôi vốn là một đứa trẻ sinh ra dành cho ánh sáng. tôi xinh đẹp, hoạt bát, tươi trẻ, giỏi giang và yêu đời.
tại sao cuộc đời này lại gò ép tôi sống như một cái xác, sống như một kẻ xấu xí, thấp hèn, khổ cực.
tại sao lại làm mục rữa tâm hồn của tôi ?