jemllaxxx_

no one asked nhưng mình không để "trùng dương vạn dặm" gán với tên couple bởi mình thấy nó dành cho mình thì đúng hơn.

jemllaxxx_

màu huyết mạch và nước da mình vĩ đại lắm.

jemllaxxx_

về với tiêu đề của mình, mình yêu văn hoá việt. cảm tưởng như xấp xỉ mười mươi năm có mặt trên đời của mình cũng chẳng đủ để học về một phần nghìn nét văn hoá lưu truyền bao đời nay. mình tự dặn lòng sau có tiền sẽ chẳng chọn những vùng đất mỹ lệ phía tây mà đặt chân đến, vì nơi tận cùng tổ quốc nào đã in dấu chân mình đâu chứ? ở một ngôi làng nào đó bên bìa rừng nào đó, những bản sắc nằm yên trong miền quên lãng, thoi thóp trước cái chết trinh nguyên. mình không muốn để bất cứ điều gì đã từng làm nên dòng máu mình lịm đi trong thầm lặng. 
            
            mình có thể sống mà không có gì nổi bật, nhưng mình không chấp nhận những gì đã từng làm nên đất nước mình hôm nay chết đi trong sự vô tâm của những thế hệ. mình có thể sống mà không có gì nổi bật, nhưng những giá trị cốt lõi của cha ông mình phải thật huy hoàng, thật vinh quang; phải đứng trên bục mà vỗ ngực xưng tên: bọn tao nhỏ con tí thôi, nhưng bọn xâm lăng chống phá chọc ngoáy đất tổ tao ngước mắt lên chỉ thấy mũi giày bọn tao đạp xuống.
Reply

jemllaxxx_

rốt cuộc mình cũng chẳng lý giải được vì sao bật lên từ "gai" lại khiến thanh quản mình ran rát, và cũng chẳng hiểu vì sao từ "sông" êm êm thoạt đầu, dữ dội âm sau. mình không chắc bao nhiêu người đang đọc những dòng này hiểu cảm giác mình đương đề cập, và mình tin những băn khoăn bên trên có lẽ đã được gỡ rối đâu đó trong những môn học cao cấp hơn, nhưng điều này cũng chẳng ngăn được tiếng việt mình cứ ngày thêm đẹp như thế, nhỉ?
Reply

jemllaxxx_

mình yêu tiếng việt. tiếng việt mình đẹp, một cách dị thường. ngay cả những dòng mình ca thán tiếng việt ở nơi đây cũng đang làm trái với những quy tắc vốn dĩ của ngôn ngữ mình, và trong trường hợp nó khiến ai đó khó chịu, mình thành thực xin lỗi. mình để mặc mình trôi theo dòng và cũng không rõ mình đang viết những gì, chỉ là mình yêu cái ngôn ngữ này.
Reply

jemllaxxx_

ê kiểu mà,
          
          lúc mình chuẩn bị thi tuyển sinh cũng là lúc mình si kagehina điên đảo. mình đã tạo draft để viết gì đó cho hai đứa nhưng mà mình bỏ quên em nó đến tận hai năm sau =)) đoán chừng chắc năm đó mình định viết về cuộc sống của hai đứa sau khi tốt nghiệp, mà nói thật giờ muốn đặt bút viết thêm mình cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
          
          cái giá của lười bín quá đắt, giờ mình hiểu roài TT

jemllaxxx_

hạnh phúc khi lần nữa được tái sinh ở karasuno.

jemllaxxx_

kể cả đang trong trạng thái xấu tính và bực dọc nhất, mình vẫn có thể khóc vì haikyuu, cười vì haikyuu. mình thương tụi nhỏ vì tụi nhỏ thôi. chính vì thế mà mình đặt haikyuu và karasuno nằm ngoài vòng ảnh hưởng của mood swing trong mình.
Reply

jemllaxxx_

mà, thật sự 2kiu bao giờ cũng mang sức mạnh có thể chinh phục mọi khối óc khó chịu khó chiều, đơn cử là mình nè.
Reply

jemllaxxx_

cơ mà chắc là nối duyên lại ấy, tự dưng mình xem lại anime và tự dưng yêu lại thế thôi.
Reply

jemllaxxx_

ÊK T VÔ DC WATTPAD ROI NEK CAC B

jemllaxxx_

nếu bt trước ko lắp dc hố thì ko nên viết, nhưn mak t ko bíc cái trường lờ quờ đờ nó ngốn sức t dữ v hihi
Reply

jemllaxxx_

ê vô dc nma có còn viết dc ko nại nà chuỵn khác
Reply

jemllaxxx_

HÂHAHHAHAAHH BAO NÂU RỒI ẤY BẠNG HÂN NHỈ
Reply

jemllaxxx_

vì tự dưng chợt nhớ lolita, cũng nhớ rừng nauy nữa.

jemllaxxx_

mình không còn là gì. mình đánh mất mình.
Reply

jemllaxxx_

cảm giác của những đêm muộn có ánh đèn tím le lói, mình ngồi viết thật nhiều, mình vui biết bao nhiêu.
Reply