anh nghĩ mình đang khóc, dù mặt anh không ướt và mắt anh không nhói vì rơi quá nhiều giọt nước mắt. anh không biết mình đau đớn vì điều gì, và con quái vật trong anh lớn như thế nào. anh ích kỉ, anh không thích chia sẻ, anh ôm ấp những thứ có thể chạm vào được và giữ kĩ những nỗi lòng sâu thẳm trong tim để không ai nhìn thấy được nó. anh không phải một diễn viên cừ khôi, phần lớn những lời anh nói đều đến từ thật lòng, anh chẳng thế nói một đằng mà nghĩ một nẻo được, đầu óc anh không cho phép điều đó và gần như chính anh cũng sẽ như thế. anh không yêu quý ai và luôn mong rằng đừng ai yêu quý gì anh, người ta chỉ nên là lữ khách đi qua đời nhau, nếu thay đổi được thì tốt, không thì thôi. có những người anh không thể nhớ mặt, anh ghi nhớ họ bằng giọng nói và bằng cảm giác mơ hồ giống như người mù đang dò đường. anh nghĩ mình sẽ té, vì cái tính hời hợt kiểu thế. anh ngông cuồng, anh chẳng nể nang ai và anh ghét những ai chống lại lời anh nói. anh chỉ nên ở một mình. anh ghét một mình, ghét những ngày mà cả thế giới phớt lờ anh.