Tớ vẫn nhớ dáng vẻ của cậu những ngày đầu.
Rất nhiều năm qua, hình như chưa từng phai biến.
Và khi viết cho cậu những dòng này, tớ cũng có thể nhìn thấy đôi mắt phượng biết cười của cậu năm ấy. Hình như đó mãi mãi là giấc mơ nằm lại ở đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất cuộc đời.
Chỉ có điều, đây không phải là những năm tháng không biết nặng nhẹ của trước đây. Mà tớ cũng không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi xem giấc mộng váy hoa ấy là mục tiêu lớn nhất của cuộc đời. Bao nhiêu năm tháng không thể quay trở lại, là bấy nhiêu những hoài niệm của tớ về tuổi trẻ lộng lẫy của chúng mình.
Và khi tớ nhìn thấy những điều rất tồi tệ hóa ra vẫn luôn hiện hữu ở thế giới đầy hoa lệ ấy. Nhớ tới những giọt nước mắt của cậu, lúc là ở một mình trong xe, khi thì trên sân khấu tấp nập ánh đèn, tớ đã vô cùng sợ hãi và bất lực. Tớ từng nói, một hồi náo nhiệt, một hồi cuồng ngông, sau cùng mới hiểu có những người mình không cần ở cạnh, chỉ cần cả đời này không nói tiếng chia ly, là tốt rồi, thật sự tốt rồi.
Mà quanh đi quẩn lại, cho dù tớ có vượt qua bao nhiêu những khúc rẽ của tuổi trẻ này. Thì quay đầu lại, dường như Kim Taehyung mang theo đôi mắt phượng rực rỡ năm nào vẫn chưa từng rời xa tớ. Chỉ là tớ không còn mong cầu được chạm tới những điều mộng mị của trước đây.
Tớ muốn cậu sau này mỗi một ngày mặt trời lặn mọc, đều được sống đoạn đời mà mình mong ước. Giản dị cũng được, bình phàm cũng tốt, một năm hay mười năm cũng thế, tớ còn ở đây hay không còn cũng vậy. Nhất định phải là một Kim Taehyung không hối tiếc bất cứ điều gì.
Seoul và Tae của tớ, có lẽ lời hứa hẹn gặp nhau vẫn chưa nằm trong lòng bàn tay của tớ bây giờ. Hoăc có lẽ khi tớ đến, đứng trong cảnh đêm tấp nập, cũng không còn tìm thấy chút tuổi trẻ xót vụn nào của chúng ta ở đó. Thì tớ nhất định cũng sẽ mỉm cười, bởi vì thần tượng của tớ từng là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời Seoul phồn mỹ.
Kim Taehyung, tuổi mới dịu an, giấc mộng lớn nhất của tớ!
#19951230