justalemok
À nhớ có lần bảo hôm nào viết quả fic chiếm hữu tại thấy nhiều ng nghĩ chiếm hữu chỉ về thể xác, giam cầm chói buộc, chặt tứ chỉ các kiểu. Mà lười quá nên tóm lại là Noa này biết khát vọng của Ego quá lớn, lớn đến độ cho dù gã có hủy hoại em, Ego cũng chẳng dám động vào cơ thể gã, chẳng dám vẽ lên ấy dù một vết xước, kể cả chỉ là vết thương nhỏ bé. Bởi, bản thân em đã quá mê dại trước cái ước mơ dang dở, sẵn sàng bán chính linh hồn mình để thực hiên cái khát vọng "tạo nên số 1 tg". Và gã biết, mình quá hoàn hảo cho cái mong muốn lớn lao đang chi phối tâm trí em. Vậy nên, cho dù gã k còn là người em chọn để thực hiên nó như mười năm trc, thì mảnh hồn nào đó vẫn khiến em phải nâng niu, nó khiến lòng em quặn thắt đến chẳng thở nổi khi nhìn thấy ước mơ hoàn hảo thời niên thiếu mang vết trầy. Đến độ, khi đôi tay đã chảy máu tanh, nhiều, đến độ nước chuyển đỏ tựa vang Pháp cùng bẩn tanh, thứ em xót xa chẳng phải bản thân đã bị vấy bẩn thứ bùn mà có dùng cả đời, có dùng cả huyết lệ của chính mình, em cũng chẳng thể xóa nhòa, mà thứ khiến tim em nhói đau lại là trong đêm hoang lạc ám ảnh hôm nọ, chính tay em lại để lên người gã vết cào đỏ ứng, đến độ rỉ máu, hệt đôi tay em hôm này. Bởi, Noa chính là người em dùng cả tuổi xuân để giúp gã trở thành số một, là tấm gương để em cho cái thí sinh tại BL noi theo. Vì thế, bản thân em không dám làm tổn thương gã, tâm trí của em không cho phép bản thân động tân với người em luôn hướng đến. Và cho dù đôi lúc, em thực sự hận gã, hận đến phát điên, nhưng cũng chẳng dám làm gì cái cơ thể ấy. Chính em cũng chẳng thể ngăn khát vọng kia trói lại nắm đấm.
justalemok
@ justalemok Hơn cả, Noa biết, em chẳng có cảm tình với mình, đơn giản, gã chỉ là thứ công cụ, là chiếc thang vững chắc em leo lên với lấy quả ngọt. Nhưng có thế thì sao? "Gã biết em quá đỗi yêu thương cái giấc mơ nọ. Và mỉa mai thay, gã lại chính là người đạt đến nó vì em." Gã thừa hiểu mình quan trọng với em ra sao, gã biết mình là ng có tầm ảnh hưởng cực lớn với em. Và bản thân cũng thừa sức đem chính mình ra để thao túng em. Bởi gã hiểu, thứ em cần nhất là một "số một tg", mà gã lại giúp em đạt cái hão huyền ấy. Vì thế, cho dù chính bản thân em cũng chẳng muốn, cho dù có đau khổ vì gã, cho dù bản thân nhuộm lệ sầu, nặc mùi bi ai, chính em cũng chẳng thể dứt ra khỏi gã. Gã không chiếm thân xác em, nhưng bắt hồn em phục tùng gã.
•
Reply