katherine_2703

Sau này tao mà xin lỗi ai nữa tao làm con chó luôn

katherine_2703

Mình có sở thích rất lạ là thích nằm ngủ và bất động.
          Mình thử ngủ ở bất cứ nơi nào. Đôi khi mình sẽ thử đi làm sớm nửa tiếng và ngủ ở dãy ghế, nơi mà chút nữa sẽ đông khách. Hoặc thử trùm nón và ngủ trên ghế khi đi cà phê cùng nhóm bạn.
          Đó không phải là do mình mệt hay cố tỏ vẻ mệt, chỉ là mình thích cảm giác ngủ ở những hoàn cảnh như thế. Mình thích ngủ ở nơi mà mn ồn ào hoặc đang nói chuyện với nhau.
          Mình không bị khùng đâu, thật đấy.
          Mình cảm thấy mọi người xung quanh mình thật bất thường so với mình, họ luôn cố gắng sống thờ ơ nhất có thể và không  cố gắng để hoàn thành tốt việc của họ.
          Nhưng hình như chỉ có mình cảm thấy như thế.
          Mình không để bản thân giống như họ đâu.
          Bởi vì mình làm việc bằng trách nhiệm, và lòng biết ơn.
          

katherine_2703

Khi mình còn nhỏ, mình rất khờ. Mình không hề nghĩ đến việc chống trả những kẻ bắt nạt. Kể cả khi mình bị ai đó đánh, việc mình có thể làm là ngồi yên một chỗ, dù nước mắt vẫn chảy như một phản ứng tự nhiên của cơ thể. Mình cũng không bao giờ học được cách phát ra tiếng khóc.
          Khi mình bắt đầu lớn, suy nghĩ trở nên bớt vô tri hơn một chút. Mình nhận ra, mình không giống những người khác, mọi người hay nói với mình là con nhỏ này bị khùng, chỉ có mình là cảm thấy bản thân bình thường.
          Lúc đó, trong đầu mình luôn tồn tại những suy nghĩ trái ngược với những điều người khác dạy. Ví dụ như khi chơi đùa, mẹ mình luôn dạy là phải đi theo chơi cùng chị hai, thế nhưng chị ấy luôn tự chơi trò chơi mà chị ấy thích, không quan tâm cảm nhận của mình.  mình tự hỏi, như vậy có được gọi là mình đang chơi hay không. Có một lần vào trung thu, chị ấy đưa cả hai chiếc lồng đèn cho mình cầm, để rảnh tay chơi với bạn, vì quá nặng, nên mình đã để nó cháy. sau này cũng vậy, chị ấy tưởng rằng lúc nào cũng để mình bên cạnh chính là một sự cho đi đối với mình. Đôi khi trong cả những cuộc vui của chị ấy. Nhưng chị ấy quên rằng, ai cũng có cuộc sống riêng của họ cả.
          Mình là một cái cây. Một cái cây nó trưởng thành bằng cách đứng im, và mỗi ngày cứng rắn hơn. Bạn không thể đánh vào nó và tức giận nói với nó rằng mày đã làm tao đau.
          Thế nhưng nếu bạn tưới nước cho nó, đến mùa nó sẽ cho bạn bông hoa.
          Nhưng nếu bạn không cho nó gì cả, tự nó sẽ đi tìm nước và ánh sáng
          Tôi thấy bản thân mình giống như cái cây.
          Nó không biết tức giận, nó cũng không biết đáp trả. 
          Nhưng đôi khi, nó đáp trả bằng cách biến mất

katherine_2703

Chuyện là mình mua một cuốn sách của tác giả Junie Ng và mình nhận được quà tặng Tiki tri ân khách hàng 0 đồng nhờ cái đơn của chị ấy :v mình nhận được một cái máy hút chân không luôn, ồ quao

katherine_2703

Hôm nay mình không động vào một giọt bia nào, nhạc rất to và để giữ được tỉnh táo mình đã hút 4 điếu thuốc. Và mình nhận ra cái thứ nhức đầu quay cuồng không phải do cơn ho suốt 4 tuần gây ra mà là do mình đã nghiện một cái gì đó, chết tiệt  một trong bốn cái thức ăn chết tiệt của sự tiêu cực mình đã xài. Khi xã hội này đùa với nhau bằng các câu chuyện joke về tình dục, bằng sex và mình chỉ muốn dạy họ biết tổn thương khi bản thân mình là người trong câu chuyện. Và rồi mình nhận ra mình cũng chẳng có trách nhiệm phải dạy ai. Ở cái tuổi của mình, 25 tuổi, mình đặt rất nhiều kì vọng ở cuộc sống này và mình áp lực bởi người bề trên, mình nhạy cảm, mình tạo sự thoải mái cho các bạn nhỏ và mình không nhận được sự tôn trọng tương xứng.
          Mình hướng nội, nhưng mình không đủ can đảm hướng về gia đình, mình nghĩ về nó, nghiêm túc , thấy tổn thương và mình đã khóc. Tất cả mọi thứ gần như là tuyệt vọng, mình sợ phải đặt niềm tin vào một cái cây đã chết nhưng biết không, mình sinh ra từ cái cây sắp chết đó, nếu mình để nó tuyệt vọng, mình cũng chẳng thể nào sống một cách bình thường được tất cả những gì mình cố diễn cho thế giới này xem chỉ là vẻ bề ngoài