keobongie

[gofushi] 
          	
          	Gojo Satoru còn chưa nói hết câu, làn môi mỏng của hắn đã bị một bàn tay bất chợt chặn lại. Bàn tay người nọ lành lạnh, ngón tay thon dài, lúc này hơi dùng sức khiến những đường gân và mạch máu nhô lên, chạm vào da thịt hắn như phát bỏng. 
          	
          	Fushiguro Megumi mặt lạnh tanh nhưng hai vành tai lại đỏ ửng như nhỏ máu, cậu bé nghiến răng, giọng nói như rít qua kẽ răng: "Đừng có nhắc lại nữa!"
          	
          	Gojo chớp mắt, đôi mắt xanh sâu hun hút nhìn thẳng Megumi không chớp, trong một thoáng thậm chí còn khiến Megumi sinh ra một chút cảm giác kỳ quặc không nói nên lời. Khoé miệng hắn khẽ nhếch, Megumi suýt chút nữa đã rút tay trở về nếu như cổ tay cậu bé không bị Gojo đột nhiên nắm lấy. 
          	
          	Sau đó, lòng bàn tay lạnh buốt của Megumi cảm nhận được xúc cảm nóng ẩm vừa lạ vừa quen, y chang cái lần cậu bé say rượu rồi vô tư càn rỡ đụng vào môi của hắn. Cậu rút phắt tay về, đổi lại là cái nhướng mày của Gojo. 
          	
          	Trai tân Megumi hoảng đến mức cà lăm, gắt gỏng: "A-anh làm cái đéo gì thế?"
          	
          	Trai sớm đã không còn tân Gojo thản nhiên tựa cằm lên lòng bàn tay mình, nghiêng đầu nhìn cậu: "Chẳng phải em sốt sắng đưa tay đến miệng anh như vậy là vì muốn đòi hỏi một cái hôn sao?"
          	
          	Megumi tái mét: “???”
          	
          	Hôn cái đéo!

keobongie

[gofushi] 
          
          Gojo Satoru còn chưa nói hết câu, làn môi mỏng của hắn đã bị một bàn tay bất chợt chặn lại. Bàn tay người nọ lành lạnh, ngón tay thon dài, lúc này hơi dùng sức khiến những đường gân và mạch máu nhô lên, chạm vào da thịt hắn như phát bỏng. 
          
          Fushiguro Megumi mặt lạnh tanh nhưng hai vành tai lại đỏ ửng như nhỏ máu, cậu bé nghiến răng, giọng nói như rít qua kẽ răng: "Đừng có nhắc lại nữa!"
          
          Gojo chớp mắt, đôi mắt xanh sâu hun hút nhìn thẳng Megumi không chớp, trong một thoáng thậm chí còn khiến Megumi sinh ra một chút cảm giác kỳ quặc không nói nên lời. Khoé miệng hắn khẽ nhếch, Megumi suýt chút nữa đã rút tay trở về nếu như cổ tay cậu bé không bị Gojo đột nhiên nắm lấy. 
          
          Sau đó, lòng bàn tay lạnh buốt của Megumi cảm nhận được xúc cảm nóng ẩm vừa lạ vừa quen, y chang cái lần cậu bé say rượu rồi vô tư càn rỡ đụng vào môi của hắn. Cậu rút phắt tay về, đổi lại là cái nhướng mày của Gojo. 
          
          Trai tân Megumi hoảng đến mức cà lăm, gắt gỏng: "A-anh làm cái đéo gì thế?"
          
          Trai sớm đã không còn tân Gojo thản nhiên tựa cằm lên lòng bàn tay mình, nghiêng đầu nhìn cậu: "Chẳng phải em sốt sắng đưa tay đến miệng anh như vậy là vì muốn đòi hỏi một cái hôn sao?"
          
          Megumi tái mét: “???”
          
          Hôn cái đéo!

keobongie

[rnis] Bao giờ mới yêu? 
          
          Isagi Yoichi vô thức siết chặt lấy chiếc khăn len đang choàng quanh cổ mình, đôi mắt xanh đậm không còn trâng tráo mà nhìn thẳng vào mắt của Itoshi Rin như bình thường nữa, tựa như là đang chột dạ, hoặc là đang cố che giấu đi sự dối trá mà bao nhiêu lâu nay Isagi vẫn luôn giấu diếm, đặc biệt là sau khi Itoshi nhỏ giọng hỏi anh.
          
          Rin: "Isagi Yoichi, rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới thật sự yêu em?"
          
          Đáp lại câu hỏi của Rin chỉ có khoảng lặng kéo dài. Isagi không đáp, đúng ra là không thể trả lời được câu hỏi đó. Ngay cả chính bản thân anh còn chẳng biết được rốt cuộc mình muốn gì, cũng không rõ được cảm xúc dành cho Rin ra sao. 
          
          Isagi: "Anh xin lỗi, Rin."
          
          Và đôi khi, lời xin lỗi chẳng đem lại kết quả gì dẫu cho đó có lẽ là lời xin lỗi chân thành nhất trong cuộc đời của Isagi khi anh làm một người tổn thương đến mức độ như vậy. Nhưng đối với Itoshi Rin với trái tim gần như vỡ nát lúc này, lời xin lỗi của Isagi chẳng có tác dụng chữa lành nào cả.
          
          Rin: "Cái sự vị tha chết tiệt."
          
          Và rồi chẳng còn gì nữa. Itoshi Rin mệt nhoài buông ra một lời chửi rủa cứ như đang chửi chính bản thân mình. Tuyết rơi càng lúc càng dày, những bông tuyết trắng xoá đậu lại trên bờ vai của Itoshi đang quay lưng lại với Isagi. Và trong một khoảnh khắc nào đó, Isagi thực sự cảm nhận được một chút tình yêu nhỏ nhoi nào đó, nhưng rồi nó lại bị lý trí của anh dập tắt ngay tắp lự. 
          
          Isagi khàn giọng gọi: "Khoan đã, Itoshi."

cucumber_20

Xin chào , có vẻ như tác phẩm của cậu đã bị ăn cắp đăng bên Mangatoon vì tất cả chữ lẫn tình tiết và tên đều giống y chang tác phẩm này 
          
          Nếu cậu k muốn chất xâm của mình bị ăn cắp thì hãy qua Mangatoon xem acc này , acc này ăn cắp rất nhiều truyện của các tác giả khác nên xin hãy tố cáo !
          
          Zuynn_mê_Boylove

keobongie

[kiis] chuyện chú mèo chui bụi hồng gai 
          
          Lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn, nhưng cũng không hẳn là vô căn cứ. Những người đàn ông trong làng đều đặn một tuần một lần sẽ đi đốn gỗ nhặt củi trong rừng, có một số người thường hay đi lạc đến tận bìa rừng bên trong, có đôi khi sẽ vô tình bắt gặp một người đàn ông vóc dáng cao lớn, áo sơ mi lụa trắng ôm lấy bờ vai rộng, mái tóc dài màu vàng kim trong như màu hạt nắng, lại có chút pha xanh đổ dần về phía đuôi như bị nhuốm màu từ bó hoa hồng mà người ấy đang ôm gọn trong vòng tay mình. Trên người đối phương thơm ngát hương hoa nhẹ dịu nhưng lại quyến rũ vô cùng, tựa như ăn hoa mà lớn, uống sương mà thành. Bên cần cổ thon dài thấp thoáng màu xanh của bông hồng nở rộ, có vẻ là quá tinh xảo nếu so với những bức tranh vẽ hoa của những người tự xưng là hoạ sĩ thường xuyên mò đến nơi này để tìm cảm hứng, nhưng cũng quá vụng về nếu so với vẻ đẹp thuần tuý và ban sơ mà người ấy đang ôm trên tay mình. 
          
          Hoặc chăng thi thoảng họ sẽ còn bắt gặp một chú mèo đen với đôi mắt màu xanh, trong và sáng lấp lánh tựa như một viên đá sapphire, đang nằm trong bụi hoa hồng đầy gai góc. Thần kỳ làm sao khi những chiếc gai nhọn đó lại không hề đụng vào người chú mèo, giống như là đang cố ý muốn dành ra một khoảng trống vừa đủ cho con thú có thể nằm gọn trong lòng vườn hoa. Chú mèo đen lười biếng rũ mắt, thi thoảng sẽ cọ đầu lên đoá hồng xanh đang sà xuống cạnh mình tựa như đang âu yếm. Thế nhưng điều khiến họ kinh sợ hơn nữa chính là mỗi khi mặt trời xuống núi, bầu trời nhá nhem chỉ còn lại màu hồng tím loang lổ hoà lẫn vào nhau như bảng màu bị ông trời sơ ý đánh rơi, chú mèo đen với đôi mắt xanh ấy sẽ há miệng ngậm lấy cánh hoa hồng xanh vừa vặn rơi xuống trước đầu mũi, sau đó vươn mình trở thành một chàng trai khôi ngô, và đáng yêu hơn nhiều so với bộ dạng mèo đen xui xẻo của cậu. 

keobongie

[kiis] ai yêu làm chó
          
          Michael Kaiser như vừa nảy ra ý nghĩ gì đó xấu xa trong đầu, đôi mắt xanh trong vắt lúc này như bắt được tia sáng nhỏ nhoi mà trở nên lập loè, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Isagi Yoichi tràn đầy mưu tính. Hắn ghé sát đến, hôn một cái lên tai cậu bé, báo hại Isagi nhạy cảm phải rùng mình một trận, da gà da vịt đua nhau nổi lên như vũ bão. 
          
          Isagi vốn dĩ đang nằm quay lưng về phía Kaiser, đầu gối lên cánh tay hắn, sát sau lưng cậu lúc này là lồng ngực nóng rực của đối phương, gò chặt cậu bé lại giống như đang kẹt trong một cái lồng giam nhỏ, không tài nào quay người lại được. Isagi không có mắt ở sau đầu, dĩ nhiên không thể thấy được Kaiser đang làm gì, chỉ cảm thấy tai và gáy bị người kia thổi đến mức tóc gáy cũng dựng đứng hết cả lên như đang một con nhím hung dữ xù lông. 
          
          Isagi: “Bị điên à?”
          
          Kaiser cắn lên dái tai cậu: “Cá cược không?”
          
          Isagi không hiểu nổi tư duy của tên điên này: “Cược cái gì? Bị điên không? Nói tiếng người đi.”
          
          Michael lại vùi mặt vào cổ cậu bé như chuột túi con trốn trong túi chuột mẹ, liếm một cái không nặng không nhẹ lên làn da mỏng manh đó: “Trận đá với Manshine City tuần sau, ai ghi bàn trước thì được quyền sai khiến người còn lại.”
          
          Tính cách của Isagi vốn dĩ đã hiếu thắng, hai người nói qua đáp lại vài câu, Kaiser mới chỉ khích bác đôi điều, Isagi đã nhẹ dạ đồng ý ngay. Nhưng lần đánh cược này rõ ràng là chẳng thiệt thòi gì với cậu bé, bởi vì không biết là do ăn may hay do hiệu ứng anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà Michael Kaiser lại bỏ lỡ mất cơ hội ghi bàn đầu tiên. 
          
          Isagi thở hổn hển nhìn trái bóng mà mình vừa mới sút vào khung thành, trong tiếng hoan hô cổ vũ và những cái ôm lao đến từ đồng đội, điều đầu tiên mà Isagi nghĩ đến lại là: 
          
          “Michael yêu dấu, đến lúc mặc váy rồi.”
          
          Và cứ thế, một trò cá cược sinh ra vốn là để Michael Kaiser nuôi nấng giấc mộng thoả thê bắt nạt Isagi Yoichi, lúc này lại trở thành viên đá tự rơi xuống chân của hắn. 
          
          Nhưng không sao, Kaiser vẫn có cách để trị Isagi theo ý mình. 
          
          

keobongie

[rnis] chao nghiêng 
          
          Isagi Yoichi ngước mắt nhìn cậu bé kém hơn mình một tuổi nhưng lại cao to hơn hẳn mình, đến độ chỉ cần Itoshi đứng trước khung cửa sổ, Isagi đã không còn thấy được ánh nắng chói chang phía sau lưng cậu nữa. 
          
          Rin: "Anh là Isagi Yoichi phải không?"
          
          Isagi đón lấy lá đơn, nhưng trước khi Isagi kịp chạm vào một góc tờ giấy, Rin đã nhanh như chớp mà rút lại, sau đó nhìn Isagi chằm chằm. 
          
          Isagi: "Nếu như anh bảo không phải thì sao?"
          
          Itoshi Rin nhìn bảng tên nghiêm chỉnh gắn trên ngực áo của Isagi Yoichi, đột nhiên hỏi một câu rất không liên quan đến việc tham gia câu lạc bộ. 
          
          Rin: "Anh có người yêu chưa?"
          
          Sau cái lần nói chuyện với chủ tịch câu lạc bộ là Itoshi Sae, đây là lần thứ hai Isagi bị một đôi mắt xanh lam nhìn chăm chú ở khoảng cách gần đến như vậy. Và dù là lần thứ nhất hay lần thứ hai, Isagi vẫn cảm giác được một áp lực vô hình, chỉ là ánh mắt của Rin trông có vẻ mềm mại hơn ánh mắt của Itoshi Sae rất nhiều. 
          
          Isagi xếp lá đơn của Rin vào chồng tờ đơn cạnh mình, trả lời bằng một câu cũng chẳng hề liên quan đến câu hỏi: "Hẹn gặp lại em với tư cách là thành viên của câu lạc bộ nhé. Lúc đó anh sẽ trả lời."
          
          Itoshi Rin vươn tay sờ lên bảng tên trước ngực Isagi, đáp: "Được thôi. Vậy lúc đó em sẽ lấy bảng tên của anh và coi nó như một món quà chào mừng."
          
          Dạo đó trên mạng xã hội rất thịnh hành việc trao đi bảng tên của mình cho một người cũng đồng nghĩa với việc đồng ý lời ngỏ hẹn hò. Isagi biết ý của cậu em trước mặt mình là gì, nhưng thay vì dứt khoát từ chối, anh lại chỉ lửng lơ trả lời một câu còn chưa chắc là một lời đồng ý.
          
          Isagi: "Cố lên nhé, anh có nhiều hơn một bảng tên."
          
          Khoé môi Itoshi Rin khẽ nhếch, chắc nịch trả lời, "Chắc chắn sẽ thuộc về một mình em."
          

keobongie

[rnis] tần ngần
          
          Isagi Yoichi hồi bé đáng yêu dễ bảo bao nhiêu, đến khi lớn lên lại đổi tính đổi nết mà biến thành một ông giặc con, ít nhất thì đối với Itoshi Rin là như thế. Hắn vẫn luôn cảm thấy Isagi Yoichi rất là phiền, nhưng mà là phiền theo kiểu mà hễ cứ thiếu vắng sự phiền đó một ngày thôi là lại cảm thấy thiêu thiếu, cảm giác như khiến người ta phiền lòng nhiều hơn là phiền phức. Có lẽ là vì mặc cảm tội lỗi khiến hắn dần quen với việc nhường nhịn và cưng chiều Isagi, bởi vậy mà hắn cũng trở nên dễ dãi hơn mỗi khi cậu bé tự ý làm điều gì khuấy tung cuộc sống của hắn. Kể cả khi Itoshi Rin vốn dĩ là một người vừa kiệm lời lại không thích đùa cợt, vừa vặn gặp phải một Isagi Yoichi vừa nói nhiều lại còn ham đùa dai, đặc biệt là đùa cho đến khi Rin phải cáu lên thì cậu chàng mới thấy thoả mãn cái đam mê của mình, thì hắn vẫn không tài nào nổi cáu hay vứt bỏ cậu được. 
          
          Giả dụ như lúc này, khi Isagi bỗng dưng nhìn hắn bằng đôi mắt xanh đậm lúng liếng cùng vết sẹo trắng ở trên mé trán, Itoshi Rin biết mình chắc chắn lại thua rồi.
          
          Itoshi Rin gập cuốn sách trên tay, thở dài: "Mày muốn làm gì?"
          
          Isagi rướn người về phía Itoshi, chớp mắt nhìn hắn: "Này Rin, mày có biết là nếu hai người nhìn vào mắt nhau thì sẽ muốn hôn nhau không?”
          
          Rin cau mày: "Cái gì?"
          
          Isagi Yoichi đặt tay lên hai đầu gối đang co lên của mình, dựa cằm lên mu bàn tay, ngớ ngẩn nhìn Itoshi Rin xem chừng là đang ngắm nghía gì đó. Sau đó, cậu bé cười: "Tao muốn xem thử xem liệu mười giây có ý nghĩa gì với mày không?"