khaihoant

" Tôi bắt đầu tin văn chương có lửa, làm tan chảy những bức tường thép mà mỗi người tự dựng lên; văn chương cũng là băng, gắn kết những ốc đảo người thành một khối; văn chương cũng là nước, dịu dàng mà mãnh liệt vượt qua những rào cản của lịch sử, văn hoá, ngôn ngữ…" (Nguyễn Ngọc Tư)

khaihoant

" Tôi bắt đầu tin văn chương có lửa, làm tan chảy những bức tường thép mà mỗi người tự dựng lên; văn chương cũng là băng, gắn kết những ốc đảo người thành một khối; văn chương cũng là nước, dịu dàng mà mãnh liệt vượt qua những rào cản của lịch sử, văn hoá, ngôn ngữ…" (Nguyễn Ngọc Tư)

khaihoant

" Có lần tôi thấy một người yêu,
          Tiễn một người yêu một buổi chiều,
          Ở một ga nào xa vắng lắm!
          Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.
          
          Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,
          Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,
          Họ giục nhau về ba bốn bận,
          Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.
          
          ... 
          
          Có lần tôi thấy một người đi,
          Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!
          Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,
          Một mình làm cả cuộc phân ly.
          
          Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,
          Những bàn tay vẫy những bàn tay,
          Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,
          Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
          
          Tôi đã từng chờ những chuyến xe,
          Đã từng đưa đón kẻ đi về.
          Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,
          Chỉ để cho lòng dấu biệt ly? "
                                                                                      _Nguyễn Bính

khaihoant

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
          Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi.
          Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
          Khách không ở, lòng em cô độc quá.
          
          Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
          Tay em đây, mời khách ngả đầu say;
          Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
          Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
          Chớ đạp hồn em!
          
                                 Trăng về viễn xứ
          Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn;
          Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
          Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
          Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
          Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
          Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
          Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
          
          Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
          Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
          Vì mình em không được quấn chân anh,
          Tóc không phải những dây tình vướng víu.
          Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,
          Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.
          Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;
          Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.
          
          
          Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,
          Cuộc yêu đương gay gắt vì làng chơi.
          Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
          Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
          
          
          Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
          Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
          Du khách đi.
          - Du khách đã đi rồi.
          
          _Hà Nội, 1939 ( Xuân Diệu )
          
          Báo Ngày nay.

khaihoant

" Máu đã khô rồi thơ cũng khô
          Tình ta chết yểu tự bao giờ!
          Từ nay trong gió, - trong mây gió,
          Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ.
          
          Ta còn trìu mến biết bao người
          Vẻ đẹp xa hoa của một trời,
          Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng.
          Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi!
          
          Ta trút linh hồn giữa lúc đây,
          Gió sầu vô hạn nuối trong cây...
          - Còn em sao chẳng hay gì cả?
          Xin để tang anh đến vạn ngày. "
                                                                                _Thơ Hàn Mặc Tử

khaihoant

" Chúng ta có một nền văn nghệ mà các sản phẩm phần lớn giống một thứ polyvitamin, ngòn ngọt và uống quá liều một chút cũng không chết ai, không có hại gì lắm."
                                                                                 _Vương Trí Nhàn