mà thôi, đừng có "chúng ta" nữa làm gì. chẳng có chúng ta đéo gì ở đây cả. hãy nói về sự nực cười của tao khi chưa bao giờ đồng ý với thằng sư, nhưng vẫn ưu ái nó. và tại sao tuy tao đồng ý mọi thứ với thằng ngư, tao vẫn phản chà đạp nó xuống nơi tận cùng. tao xin lỗi vì sự bất công trong yêu ghét tụi mày. cả hai đứa mày đều có điểm khiến tao đáng tởm, nhưng ngư ạ, tại sao tao lại thấy mày tởm hơn? thề, hình như tao ghét mày hơn, dù mày là sự hoàn hảo mà tao luôn đeo lên và hướng về.
chắc có lẽ, mày không ngây thơ. ngư ạ, mày không ngây thơ. mày là một thằng lừa đảo. thế giới này trước khi đến được dương sư bên trong đã bị filter qua mày. mày nhìn nó đen tối và ngu xuẩn nhưng nghĩ mình tường minh và sáng suốt. mày luôn cho rằng mày thông thái hơn thằng sư vì mày là thứ được vun đắp, được nâng cao và trau dồi. vì mày là "nhận thức" kia mà? ha ha ha. tao nói đúng chứ? mày khinh thường dương sư. vì nó là thằng ngu, nó là kẻ ngốc. mày luôn cho rằng nó thiếu đầu óc, nó thiếu khôn khéo, nó không biết toan tính thiệt hơn, nó tốt bụng đến mức đáng tởm, nó còn đấu tranh cho chính nghĩa mù quáng nữa. ngư nhỉ? mày khinh nó, vì nó là một "vô thức", một ngây thơ mà mày muốn phủ nhận, đúng không ngư?