1. Bản thân làm phim là một công việc vừa chán vừa mệt. Những ý tưởng fancy nhất đều phải vứt qua một bên, bởi các yếu tố như kinh phí, địa điểm, khả năng diễn xuất… đều không đủ đáp ứng. Quay phim thì càng nhọc, sinh viên truyền thông chứ có phải điện ảnh đâu, cảnh nghiêm túc mà diễn viên cứ cười, đạo diễn cũng cười, thành ra phải quay lại. Mình chưa được học hậu kì mấy, nhưng mới nghe qua công đoạn đã thấy vất rồi.
Ấy vậy mà khi nhìn các anh chị ngồi chỉnh sửa trong phòng hậu kì, tóc tai tã tượi, vỏ hộp đồ ăn vứt khắp nơi, mình lại thầm nghĩ, giá như bản thân sau này cũng được giống họ.
2. Anh hướng dẫn đẹp trai có bảo bọn mình: “Làm nghề này cũng mệt chứ, chán chứ, lương lậu còn không đảm bảo nữa. Nhưng mình thích thì mình cứ làm.”
Instagram của anh có dán hai đường liên kết. Một cái là blog sinh viên, một cái là ban nhạc. Hai dự án đều flop thảm thương. Nhưng nhìn ảnh họ chụp cùng nhau, mặt ai cũng tươi cười, rồi mớ experimental video nghịch ngợm, mình hiểu tại sao anh vẫn tiếp tục. Mình thích thì mình cứ làm. Nghe hơi ấu trĩ, nhưng đối với nhiều dân sáng tạo, sự thật là thế. Nỗi buồn, sự mệt mỏi, không tên tuổi là điều thường tình của họ. Nhiều lúc, một kiệt tác chỉ cần chừng ấy để ra đời mà thôi.
Anh hướng dẫn được mấy đứa bạn mình mời góp mặt trong phim tập sự. Mình không thấy anh đẹp đến thế, nhưng chợt nghĩ, có anh đóng cùng thì cũng vui đấy chứ. Rồi ai biết đâu, có khi sau này người ta lại trở thành nàng thơ mình muốn cống hiến cho, dẫu chẳng nổi tiếng, chẳng hào nhoáng như bao diễn viên tên tuổi.
3. Làm phim vất vả, mà cũng ít ai đạo diễn được một phim điện ảnh dài. Nhưng vì đối với mình, phim điện ảnh là loại nghệ thuật tối cao nhất, nên mình cứ lấy nó làm mục tiêu. Chắc mình sẽ xin xỏ được đại gia nào đấy, hoặc có khi nghèo quá, chỉ làm sai vặt cho đoàn phim người ta, mình không thể biết trước. Thôi thì cứ theo đuổi, chầm chậm từ từ, rồi điều gì đến sẽ đến.
Sẽ khó khăn lắm đấy. Thành tâm xin vía Vương Gia Vệ, chân cứng đá mềm, chân cứng đá mềm…