leowcairo

anh có muốn
          	chúng ta nắm tay nhau đi trên con đường này
          	đường hơi xa nhé
          	mong anh không ngại, vì thời gian còn nhiều
          	(Mai - Marzuz)
          	
          	✗✗✗
          	
          	Ngày anh cầu hôn hắn, là một ngày đẹp.
          	
          	Trong cuộc đời họ, đã có rất nhiều ngày đẹp. 
          	
          	Buổi sớm ban mai đầu tiên sau khi thành đôi, Bakugou mắt nhắm mắt mở cuộn tròn trong cái chăn rằn ri xấu xí, vòng tay Kirishima vắt ngang eo ấm áp hơn cả dải nắng vàng giòn, mái đầu bù xù của hắn rúc lồng ngực anh nghe tiếng tim đập thình thịch. 
          	
          	Buổi lễ tốt nghiệp mưa rơi tầm tã, như thể ông trời cũng lo lắng cho những đứa trẻ chập chững bước vào đời. Có cúc áo thứ hai hắn giật ra tặng anh không ngại ngần, có tiếng bạn bè cười đùa vang xa ngập những câu chúc lời ca, có bàn tay anh thản nhiên như không đan mười ngón hắn, và cả nụ hôn khuất dưới cánh hoa đào hứa hẹn một tương lai sẽ đi cùng nhau.
          	
          	Lúc nửa đêm về sáng hôm Kirishima bị thương nặng. Bakugou ngồi gục trên băng ghế bệnh viện chờ một lời khẳng định sau cuộc phẫu thuật dài dằng dặc. Hắn ngửa mặt nhìn trần trắng toát, cả người bê bết máu nhớp nháp, mệt mỏi nhưng không dám ngủ, cũng không thể ngủ. Anh còn chưa tỉnh thì làm sao hắn nghỉ được.
          	
          	Cái ngày Kirishima mở mắt, anh chưa từng thấy hắn khóc nhiều đến vậy, thảm thương đến vậy. Người mạnh mẽ như Bakugou, đến cuối cùng vẫn không thể nào thắng nổi thần linh. Nên anh đã tự thề với bản thân, sau này sẽ không bao giờ để người anh thương đau khổ vật vã như vậy nữa, bằng bất cứ giá nào.
          	
          	"Vậy, gả cho anh nhé Katsuki?"

leowcairo

@Jen-Chris1902 mình hiểu mà, lâu lâu mình cũng bị vậy, kiểu ý tưởng không, cảm hứng không mà động lực cũng không ấy. mấy cái đó đến nhanh rồi đi cũng nhanh không kém, không trách được, cuộc sống mà. mình thì bị thiếu thời gian nên chỉ rảnh đủ để viết mấy đoạn ngắn ngắn này thôi, chứ viết dài mệt lắm, dù cũng muốn lắm :'))) 
          	  
          	  nói chung là cố lên bạn nha, chuyện viết này đa phần là cho bản thân thôi. thích thì viết, mệt thì dừng, rồi đi tiếp, không cần phải lo lắng hay phức tạp hóa vấn đề lên làm gì cả. ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
Reply

Jen-Chris1902

@ _kiridante  Mình cũng là một đứa hay viết truyện, tuy là không phải viết trên Wattpad. Nhưng mà để có được một ý tưởng bé xíu xìu xiu thì với mình chắc cũng tầm cả tháng trời :)  
Reply

leowcairo

@Jen-Chris1902 mình chưa dám nhận đỉnh đâu, mình còn cả chặng đường dài phía trước nữa mà, nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn đã thích chút ngẫu hứng này nghen. về ý tưởng thì mình hay nghe nhạc, chú tâm đọc lyrics rồi ra ngoài chơi tí là có ý tưởng à =)))) với cả, hôm nay chỗ mình trời đẹp lắm, sau cơn mưa trời lại sáng ấy (*ノ・ω・)ノ♫
Reply

AnNg0604

Tác giả ơi còn sống k ạ;-;

AnNg0604

@leowcairo :') tiếc ghee. Ksao đâu ạ bạn hãy cứ tiếp tục việc bạn muốn:> Cảm ơn vì những chiếc fic ngọt ngào của kiribaku. Bạn đã vất vả r<3
Reply

leowcairo

@AnNg0604 còn sống nhé nhưng mà mình không viết kiribaku nữa ạ, xin lỗi bạn nhiều
Reply

leowcairo

anh có muốn
          chúng ta nắm tay nhau đi trên con đường này
          đường hơi xa nhé
          mong anh không ngại, vì thời gian còn nhiều
          (Mai - Marzuz)
          
          ✗✗✗
          
          Ngày anh cầu hôn hắn, là một ngày đẹp.
          
          Trong cuộc đời họ, đã có rất nhiều ngày đẹp. 
          
          Buổi sớm ban mai đầu tiên sau khi thành đôi, Bakugou mắt nhắm mắt mở cuộn tròn trong cái chăn rằn ri xấu xí, vòng tay Kirishima vắt ngang eo ấm áp hơn cả dải nắng vàng giòn, mái đầu bù xù của hắn rúc lồng ngực anh nghe tiếng tim đập thình thịch. 
          
          Buổi lễ tốt nghiệp mưa rơi tầm tã, như thể ông trời cũng lo lắng cho những đứa trẻ chập chững bước vào đời. Có cúc áo thứ hai hắn giật ra tặng anh không ngại ngần, có tiếng bạn bè cười đùa vang xa ngập những câu chúc lời ca, có bàn tay anh thản nhiên như không đan mười ngón hắn, và cả nụ hôn khuất dưới cánh hoa đào hứa hẹn một tương lai sẽ đi cùng nhau.
          
          Lúc nửa đêm về sáng hôm Kirishima bị thương nặng. Bakugou ngồi gục trên băng ghế bệnh viện chờ một lời khẳng định sau cuộc phẫu thuật dài dằng dặc. Hắn ngửa mặt nhìn trần trắng toát, cả người bê bết máu nhớp nháp, mệt mỏi nhưng không dám ngủ, cũng không thể ngủ. Anh còn chưa tỉnh thì làm sao hắn nghỉ được.
          
          Cái ngày Kirishima mở mắt, anh chưa từng thấy hắn khóc nhiều đến vậy, thảm thương đến vậy. Người mạnh mẽ như Bakugou, đến cuối cùng vẫn không thể nào thắng nổi thần linh. Nên anh đã tự thề với bản thân, sau này sẽ không bao giờ để người anh thương đau khổ vật vã như vậy nữa, bằng bất cứ giá nào.
          
          "Vậy, gả cho anh nhé Katsuki?"

leowcairo

@Jen-Chris1902 mình hiểu mà, lâu lâu mình cũng bị vậy, kiểu ý tưởng không, cảm hứng không mà động lực cũng không ấy. mấy cái đó đến nhanh rồi đi cũng nhanh không kém, không trách được, cuộc sống mà. mình thì bị thiếu thời gian nên chỉ rảnh đủ để viết mấy đoạn ngắn ngắn này thôi, chứ viết dài mệt lắm, dù cũng muốn lắm :'))) 
            
            nói chung là cố lên bạn nha, chuyện viết này đa phần là cho bản thân thôi. thích thì viết, mệt thì dừng, rồi đi tiếp, không cần phải lo lắng hay phức tạp hóa vấn đề lên làm gì cả. ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
Reply

Jen-Chris1902

@ _kiridante  Mình cũng là một đứa hay viết truyện, tuy là không phải viết trên Wattpad. Nhưng mà để có được một ý tưởng bé xíu xìu xiu thì với mình chắc cũng tầm cả tháng trời :)  
Reply

leowcairo

@Jen-Chris1902 mình chưa dám nhận đỉnh đâu, mình còn cả chặng đường dài phía trước nữa mà, nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn đã thích chút ngẫu hứng này nghen. về ý tưởng thì mình hay nghe nhạc, chú tâm đọc lyrics rồi ra ngoài chơi tí là có ý tưởng à =)))) với cả, hôm nay chỗ mình trời đẹp lắm, sau cơn mưa trời lại sáng ấy (*ノ・ω・)ノ♫
Reply

leowcairo

cuộc đời không lối thoát
          ai cho em lần thứ hai?
          (cá hồi hoang)
          
          ✗✗✗
          
          "em ngủ đi, dù mai không có việc gì thì cũng ngủ đi." 
          
          giọng eijirou rủ rỉ rù rì qua chiếc điện thoại cũ mèm, từng lời từng chữ rót vào tai katsuki như mật. hắn bóp chặt cái máy đến mức tay nổi lên gân xanh, cổ họng nghẹn ứ, hai mắt cay xè, nhưng lại không thể rơi nổi dù chỉ một giọt nước mắt. phòng tối, phố không đèn, đêm lạnh căm, còn mình hắn cuộn mình trong tấm chăn mỏng thiếu hơi người, thiếu hơi anh, thiếu cả một nửa phần hồn hắn. 
          
          "đồ khốn nạn," hắn chửi mà lòng quặn thắt. "tại sao cứ phải chịu đựng một mình? tại sao không nói với em?"
          
          "anh gọi không có gì đâu, đừng gọi lại. chỉ là, ừm, anh thương em nhiều lắm, katsuki à."
          
          katsuki bấm tua lại lời nhắn, cồn cào trong bụng càng cuộn lên, như muốn cạy họng hắn trào ra ngoài. có Chúa chứng giám hắn cũng thương anh, nhiều đến độ đau lòng, nhiều đến mức hắn không biết phải sống thế nào trên trần gian thiếu bóng anh. eijirou đã hứa sẽ đi cùng hắn đến cuối con đường, đến ngày nhân thế thôi phồn hoa thịnh vượng, vậy mà giờ đây...
          
          nếu được lần thứ hai, chắc chắn hắn sẽ trân trọng anh, yêu thương anh, mang hết tất cả những điều tốt đẹp tặng cho anh, như anh xứng đáng được nhận. nếu được lần thứ hai, katsuki vẫn sẽ chọn ở bên người này, từ rày đến vĩnh hằng vạn kiếp.
          
          tiếc rằng, mọi chuyện đều đã là quá khứ.
          
          mà quá khứ, chỉ có thể nuối tiếc, chứ không thể vãn hồi.

leowcairo

@Jen-Chris1902 viết để xả stress thôi chứ tim tui cũng đau lắm :((((( kiểu cứ bị thích cho 1 trong 2 thằng ngỏm củ tỏi ấy, chả hiểu vì sao ┐(´ー`)┌ well dù gì tui cũng đang chuẩn bị viết oneshot khác nhẹ nhàng hơn rùi, hy vọng sẽ hoàn thành sớm (´-﹏-`;)
Reply

Jen-Chris1902

@ _kiridante  thôi đừng stress, con tim tôi không chịu được nỗi đau này đâu :((
Reply

leowcairo

mình viết ngược khi mình stress.
Reply

leowcairo

đôi lúc mình thắc mắc tại sao kiribaku có ít truyện Việt như vậy, truyện viết chứ không phải dịch. truyện hợp lý đọc ổn áp không ooc quá mức càng chẳng thấy. trong khi mấy thuyền khác ghép với bakugou thì đầy rẫy (ok không hẳn là "đầy rẫy" nhưng mà nhiều hơn kiribaku). kiểu như, mình biết otp của mình không to bằng otp người ta, nhưng thực sự không có luôn á hả...
          
          nhưng rồi mình nhận ra, cuộc sống mà. biết làm sao được.
          
          mình sắp bước vào cuộc thi quan trọng nhất đời rồi. hy vọng sau khi tất cả đã lắng xuống, sẽ viết tiếp một bộ khác cho hai thằng nhóc mình yêu thương hết mực.
          
          từ giờ đến lúc đó còn hơn 2 tháng. cố lên nhé, bản thân.

leowcairo

"làm vậy tội cô ấy lắm." kirishima lắc đầu ngao ngán. anh nới lỏng cà vạt họa tiết chấm hạt đỗ, được một hồi thì gỡ hẳn ra, đặt xuống bên cạnh chai vang đỏ mới cứng.
          
          "kệ. tôi đéo quan tâm." bakugou nhìn quanh quất, không màng sự đời.
          
          "em đúng là khốn nạn." anh lườm hắn, mân mê cái nhẫn trên tay.
          
          "tôi cho anh nói lại. cô ta bảo, anh làm thế nào thì làm, miễn ngày mai lên báo là được. ai khốn nạn?" hắn liếc lại anh không kiêng dè, giật lấy cái nhẫn rõ là quá khổ so với tay phụ nữ mà anh săm soi nãy giờ, lôi chiếc hộp nhung trong túi quần tây ra cất.
          
          "thì ban đầu đừng có bày trò này. chỉ khổ chúng ta thôi."
          
          "còn không phải tại anh cả à?" hắn đấm đầu anh cái bốp.
          
          "đau anh! rồi rồi, tại anh hết, xin lỗi được chưa?"
          
          "câm mồm!"
          
          hắn cáu tiết, định chửi nữa thì không hiểu sao bị kẻ đối diện kéo lại chặn họng bằng một nụ hôn sâu. chưa đầy năm giây anh đã luồn lưỡi sang cạ răng hắn, khiến cả người nóng hừng hực. chai vang đỏ, ánh chiều tà, đèn đom đóm, xe mui trần, tất cả đều như bị lãng quên trong giây lát, chỉ còn hai tấm thân đi lạc, dìu dắt nhau qua bao tháng ngày chông chênh. 
          
          "em thích đám cưới xuân hay hè?" anh buông hắn ra vào phút thứ bảy, nhe răng cười xảo trá.
          
          "anh... vô liêm sỉ!" hắn chùi mép, tai đỏ lựng.
          
          "thôi nào đừng như thế!" tóc đỏ dài giọng, nhõng nha nhõng nhẽo.
          
          "chậc! mùa xuân!"

leowcairo

champagne problems.
Reply

leowcairo

ờm, ai ship thuyền nào khác liên quan đến bakugou trừ kiribaku có thể unfollow tôi được không? thanks.

leowcairo

nói thật chứ trên đời chưa có thuyền nào khiến tôi nhìn vào thấy ghê tởm và buồn nôn chứ dekubaku/bakudeku đâu. chắc cũng được coi là xui xẻo đi.
Reply

leowcairo

đôi lúc mình nghĩ mình đã quá khắt khe với tụi nhỏ, và với chính bản thân mình. hồi đầu mình ghét bakugou lắm, ghét cái tính của nó. mình cũng chả ưa deku tí nào, người gì đâu mà nhạt nhẽo. cả todoroki nữa, coi cái mặt thấy ghét. 
          
          nhưng rồi mình lớn, và mình nhận ra đám chúng nó mới có mười sáu tuổi thôi, còn quá trẻ và quá nhỏ để có thể gánh mọi đau thương mất mát trên đời. mình nhận ra tụi nhóc đáng thương hơn là đáng trách, và tụi nó đã chịu nhiều khổ cực rồi, nên thôi, không ghét nữa.

leowcairo

có những thứ có cố gắng cả đời cũng không thể tha thứ, nhưng với bakugou thì... well, thằng bé không xấu. cốt lõi của nó không xấu xa gì. đáng ghét thì đúng, nhưng đáng chết thì không.
            
            dù sao thì một đứa trẻ còn chưa đủ tuổi đi tù, đằng nào cũng có thể bỏ qua được. ít nhất là đối với mình.
Reply

leowcairo

"những chuyện kiểu này xảy ra hoài à, cũng chẳng làm gì nổi." mina rít một hơi dài điếu thuốc, làn khói mỏng manh hòa vào cái chói chang giữa trưa hè nắng gió. bakugou chưa bao giờ thấy cô hút thuốc, không hiểu sao nhìn cô như thế này hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt.
          
          hắn ho khan, cảm giác trong lòng chông chênh giữa khó xử và buồn bã. hai mươi năm đầu tiên sống trên đời hắn vẫn luôn tin rằng mình bất khả chiến bại, rằng hắn một ngày nào đó sẽ đứng ở đỉnh kim tự tháp, đạp lên tấm lưng của thiên hạ, rằng không ai hoặc không thứ gì có thể đánh gục hắn. nhưng năm thứ hai mươi mốt, lại bằng một cách nào đó ném hắn xuống vực thẳm sâu không đáy.
          
          năm thứ hai mươi hai, cô và deku vẫn thường xuyên qua căn hộ của hắn. cậu nấu nướng, cô giặt quần áo, cậu lau dọn nhà, cô xếp lại đống đồ đạc bị hắn ném tung tóe. mặc cho hắn có chửi bới, có cáu gắt, có thù hằn hai người nọ đến mức nào, họ cũng nhất quyết không bỏ hắn một mình. không ai dám bỏ hắn một mình. kaminari, sero, jirou đến mỗi tuần. todoroki, iida, uraraka, yaoyorozu đến mỗi tháng. hắn không biết phải thấy cảm kích hay gì, hắn chỉ biết mấy kẻ này không xứng đáng nhận cơn thịnh nộ của hắn.
          
          năm thứ hai mươi bốn, cô và cậu không đến nữa, hắn dần dần quen với cuộc sống không anh. không mái tóc đỏ bù xù mỗi buổi sớm mai. không hàm răng cá mập nhọn hoắt. không thứ thời trang phang thời tiết dị hợm. không vòng tay rắn chắc ấm hơn cả lửa đốt đêm đông. không những ngày lười biếng nằm yên trong lòng nhau chẳng màng sự đời. không một cái tên vốn đã khắc sâu trong tâm khảm, lần nào nhắc đến cũng như bên rìa thế giới.

leowcairo

năm thứ hai mươi bảy, hắn bình thản chấp nhận sự thật rằng có những vết thương không bao giờ lành. hắn học cách bước tiếp, tập cho mình những thói quen mới, tập cho mình thôi nghĩ đến anh. hắn sống bình thường, sáng làm anh hùng tối về nấu ăn đêm ngủ một mình. hàng tuần đi trị liệu, hàng tháng gặp cậu và cô báo cáo tình hình, nửa năm một lần lại miễn cưỡng bị kéo đi tụ tập với lớp cũ. thiếu mất một thành viên nhưng dù sao còn gặp được nhau là may mắn lắm rồi. lâu lâu hắn vẫn lôi kỷ niệm ra xem đi xem lại, chỉ để kiếm tìm một bóng hình, một thứ cảm xúc đã chết từ lâu. một ngày nào đó có lẽ hắn sẽ không đau lòng khi có người vô tình nhắc về anh. hy vọng là vậy.
            
            năm thứ ba mươi, hắn dắt cô bé con với mái tóc đỏ rực bước từng bước trên nền sỏi đá của nghĩa trang, kể cho bé nghe những câu chuyện không đầu cuối. giống như ai đó đã từng. dừng lại ở cuối đường, hắn bảo bé, chào ba con đi. bé đặt bó cúc trắng dưới chân mộ, nghiêm túc khoanh hai tay lại, con chào ba, bố và con lại đến thăm ba nè.
            
            hắn luôn nguyện cầu khi đứng trước anh. chẳng vì lý do gì cả. hắn chỉ cần anh ở nơi ấy vui vẻ hạnh phúc, luôn dõi theo hắn và bé con, vậy là đủ.
Reply

leowcairo

thực ra trong giới này hắn cũng chẳng phải quá độc lạ. nhưng với cái kẻ ban ngày đứng quét mã vạch ở cửa hàng tiện lợi, buổi tối dùng tay không bẻ cổ lão già đường số bốn nợ ba tháng chưa trả, đêm về quăng khẩu súng ngắn ra góc phòng không quan tâm chốt an toàn, nằm vật ra giường trong cơn phê chẳng thèm thay cái áo hoodie nhuốm máu như hắn thì, được dăm ba lần rên rỉ dưới thân một thằng đàn ông không nhớ nổi mặt nào đấy, đã là hiếm hoi lắm.
          
          hoặc ít nhất, đến khi hắn gặp gã.
          
          boss dắt gã đến vào một đêm trăng rằm. dắt theo nghĩa đen. lúc nhìn thấy hàm răng sắc nhọn hoắt khuất sau rọ mõm cùng mái tóc đỏ bù xù dài chấm lưng ấy, hắn đã có thôi thúc muốn biến gã thành của riêng, muốn cổ mình hiện đầy dấu răng nanh đến độ bật cả máu. thứ dục vọng đã lâu không thấy chảy trong huyết quản hắn như sông mùa bão lũ, nhấn chìm hắn dưới từng đợt sóng chao nghiêng.
          
          gã gầm một tiếng. như thú hoang. hắn không nghe nổi boss nói gì nữa, chỉ biết đôi mắt xẻ dọc như mắt mèo kia đã uống cạn linh hồn hắn rồi.
          
          hắn tỉnh giấc khi trời mưa. gã nằm ngủ phì phò kế bên, trong căn hộ lạnh ngắt. hắn cảm thấy cả người đau ê ẩm, đặc biệt phần thắt lưng như muốn gãy làm đôi. 
          
          đã bao lâu rồi hắn không hút thuốc nhỉ? hắn thèm thuốc ghê. 

leowcairo

ngày cuối, hắn chỉ biết cười thôi, cười đến điên dại, ngoài ra chẳng còn có thể làm gì khác.
            
            gã mở chốt an toàn khẩu súng, ngón tay cong lại, bóp cò.
            
            thiên đường nếu có thật, sẽ không dành cho hắn, và chắc chắn không dành cho gã.
Reply