đôi khi nhìn thấy cảnh một nhóm bạn bè túm tụm lại và nói chuyện rất vui vẻ thì tôi bỗng dưng nhớ đến mấy người bạn (khá ít ỏi) của mình. thừa nhận rằng tôi có khá ít bạn bè, nhưng không thể phủ nhận rằng họ đều là những người tôi yêu quý nhất. dù vậy lại có đôi khi một cảm giác ấm ức tủi thân dâng lên trong lòng tôi một cách khó tả, đặc biệt là sau khi tôi có một ngày thật sự rất tồi tệ (như bao ngày khác). chỉ có một mình tôi đi sau nhóm bạn ấy, lặng lẽ và giấu kín, như thể tôi là một bóng ma. nhìn những người ấy thật vui. rồi tôi tự hỏi rằng, liệu có ai bị bỏ quên ở đây không? rồi tôi nghĩ đến tiếp những người bạn không biết đang ở phương xa nào, đang bận rộn những việc gì trong cuộc sống riêng của họ. tôi vẫn thường ngắm nhìn một phần cuộc sống được phô ra của họ trên các nền tảng mạng xã hội và cũng trong chính tin nhắn giữa tôi với họ. tôi không thể cảm thán bất cứ điều gì về những chuyện xảy ra trong cuộc sống của họ, ngoài việc trả lời qua loa tạm bợ một câu và trong lòng thì dấy lên niềm ước ao. trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã ước cuộc sống của mình cũng đối xử với mình như vậy, để tôi có một khoảng thời gian chia sẻ và tâm sự về những biến cố trong cuộc đời mình với những người tôi vẫn luôn tin tưởng nhất là họ. họ cứ luôn trách cứ tôi là một đứa vô tâm, không biết kể bất cứ thứ gì cho bạn bè nghe. tôi chỉ nghĩ trong đầu, tao cũng muốn vậy chứ, nhưng cuộc sống này nó lại không cho tao làm vậy!