linhrina13

Tớ không để chế độ thông báo cho followers nên ai đọc được những dòng trong này đều là hữu duyên cả. 
          	
          	Tớ luôn muốn đem những năng lượng tích cực nhất để thể hiện cho mọi người. Nhưng vì tớ rất tiêu cực và tớ cảm thấy khi đọc được những chia sẻ gần giống với mình, cũng kiểu buồn và bất lực thì tớ sẽ cảm nhận được sự đồng cảm và tâm trạng sẽ ổn hơn. Thế nên tớ viết ra đây, để an ủi chính bản thân mình:3

linhrina13

Tớ không để chế độ thông báo cho followers nên ai đọc được những dòng trong này đều là hữu duyên cả. 
          
          Tớ luôn muốn đem những năng lượng tích cực nhất để thể hiện cho mọi người. Nhưng vì tớ rất tiêu cực và tớ cảm thấy khi đọc được những chia sẻ gần giống với mình, cũng kiểu buồn và bất lực thì tớ sẽ cảm nhận được sự đồng cảm và tâm trạng sẽ ổn hơn. Thế nên tớ viết ra đây, để an ủi chính bản thân mình:3

linhrina13

Đọc lại bản cũ của truyện mà phải nhăn mặt, rùng mình vì quá đỗi cringe, eo ơi thật kinh hoàng, ai đọc bản mới nhớ cho tui nhận xét coi nó có bị cringe hay bất hợp lý gì không nhá:)
          
          Tulip dưới ánh dương với Hoa dưới biển cũng thế, mà chưa dám đọc lại lun á T.T
          

linhrina13

Có nhiều khi bạn ấy tiêu cực nhiều đến mức, chẳng biết nên rơi nước mắt vì chuyện nào. Bạn ấy cố nghĩ rằng bản thân mình ổn, cố kiềm lại con quái vật đen tối mà tích góp từ từng chút tự ti, buồn và lo sợ mà bạn ấy phải đối mặt. Và rồi bạn ấy chìm vào vực thẳm ấy, thu mình lại. Bạn ấy muốn rời đi nhưng lại chẳng đủ can đảm...
          
          Có lẽ sau nhiều lần khóc nhè vẫn chẳng có tác dụng gì, chỉ thấy đau và sưng mắt, thì bạn ấy quyết định viết nhật kí, để khắc ghi lại giai đoạn khó khăn này.
          
          Bạn ấy sợ ngày mai lắm, vì đó là ngày bạn ấy phải bước ra xã hội và tự đi bằng đôi chân của mình, nhưng người vừa không có năng lực, vừa không có quan hệ thì liệu có tìm được một chốn yên bình cho riêng mình hay không?

linhrina13

Trước kia bạn ấy thèm thành công, thèm danh vọng, nhưng giờ bạn ấy thèm nhất là có một cuộc sống bình yên, đủ là được. Nhưng bạn ấy cũng biết, thành công rồi mới đền đáp và lo cho ba mẹ được, thành công rồi mới không phải bất lực khi khó khăn ập đến. Bạn ấy đã từng toả sáng, mọi người đều tin tưởng bạn ấy nên bạn ấy sợ thất bại, rất sợ...
Reply

linhrina13

Nay tớ ngồi cả tiếng không viết được chữ nào, đọc lại để sửa thì thấy vẫn không ưng ý, tớ bất lực thật sự
          Dạo này bận nhiều việc quá, không có nhiều thời gian để viết, nhưng mà tớ tin rồi tớ sẽ hoàn thành việc viết lại và sửa truyện thật chỉn chu. Cảm ơn các cậu vì đã đồng hành và yêu thương tớ, không có sự ủng hộ, yêu thương và lời động viên từ mọi người thì chắc tớ đã bỏ cuộc lâu r

linhrina13

MANBO nói: 
          “Ai cũng tin em làm được, cần kiên cường thôi
          Bản thân không ai ràng buộc, chỉ cần khiêm nhường thôi
          Đừng đánh mất chính mình khi mà đi ngược lối
          Cứ mạnh mẽ đối diện như chuyện bình thường thôi”
          30/9/2024

linhrina13

Dù không ai công nhận sự thay đổi của cậu cũng không được phép bỏ cuộc đâu, cậu phải tự lấy đó làm động lực cố gắng nghe chưa?
          
          Dù không phải thiên tài, không có năng khiếu, nhưng cậu có đam mê mà, cậu yêu thích nó mà, phải theo đuổi đến cùng chứ đúng không?

linhrina13

Rhyder Nguyễn Quang Anh đã từng nói rằng mỗi người đều sẽ có một tệp khán giả riêng, yêu thích và ủng hộ họ. Vì thế làm tốt hết sức mình là được, việc khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích là điều không thể
          29/9/2024