Hôm nay tớ vừa lướt được một bài về Triệu Lộ Tư, cô ấy nói dạo gần đây mọi người đều khen cô ấy hồi trước đẹp hơn, nhưng hồi đó thì chẳng ai khen cô ấy như vậy. Và một vài ý kiến cho rằng cô ấy quá để ý đến lời chê bai và cổ thay đổi vì anti, thành ra càng ngày càng không là chính mình. Họ so sánh cô ấy với một người diễn viên khác, người mà mặc kệ mọi lời chê bai và làm chính mình.
Tớ đọc xong bài viết đó, cảm thấy bản thân rất giống Lộ Tư. Tớ luôn để ý đến thái độ của mọi người, và nhiều khi tớ chẳng biết đâu mới là bản thân mình, đâu mới là điều mình thật sự muốn. Đôi khi tớ chỉ biết im lặng trong cuộc cãi cọ, dễ bị ý kiến của mọi người làm lay động.
Về việc viết lách, tớ từng tự tin và rồi mất hết tự tin trong một nốt nhạc, vì cái nhìn của mọi người. Đã nhiều lần tớ tự nói với bản thân, mình không có thiên phú, không có tài viết lách đâu, có học hỏi, rèn luyện bao lâu nữa thì vẫn vậy thôi. Chẳng ai có nghĩa vụ phải công nhận sự cố gắng của mình cả, họ sẽ nhìn vào tác phẩm mình tạo ra, và nó không tốt, mọi người đều có quyền chê nó. Mình đón nhận sự góp ý của tất cả mọi người, nhưng không thể ngăn bản thân tự phủ định mình sau mỗi lời chê trách của ai đó. Tớ đã từng có ý định bỏ cuộc chứ, nhưng đến kiên trì cũng không làm được thì tớ còn biết làm gì đây?
Mặc kệ ánh nhìn của người khác để làm chính mình, nói thì dễ, nhưng làm được mới là khó.