lostchildonsweet

Vậy là cuối cùng tôi cũng đến biển, trùng hợp thay cũng là vào buổi chiều tà, khi ánh dương đã dần tắt. Vùng biển này vẫn còn tương đối sơ nguyên, khách du lịch không có mấy, càng thưa thớt lúc cuối ngày. Ngắm nhìn những con sóng gầm gào bạc trắng ngoài khơi trên nền trời xanh thẫm, tôi đột nhiên nhớ đến những câu chữ của ‘Thuỷ Triều’. Thực ra tôi cũng có một nỗi sợ biển mơ hồ để lại từ tai nạn hồi nhỏ, vậy nên càng thấm thía cảm xúc trong đó. Đứng trước biển cả  mênh mông, đối mặt những con sóng cuộn trào, cơn gió chiều tà đã mang mát lạnh, lòng đột nhiên dậy chút hoang mang. Nhưng đến khi đón trọn dòng nước vào trong vòng tay dang rộng, hoá ra biển lại thật ấm, và sóng không phải nhấn chìm nuốt chửng mà cảm giác giống một cái ôm, tưởng như bản thân đang được biển cả bao dung và xoa dịu, và đột nhiên quên mất hoang mang. 
          	
          	Thứ lỗi khi đến giờ tôi mới chợt hiểu được comment của một bạn về việc biển xoa dịu họ. 
          	
          	Thật mong Naoya thật sự có được chút ít dịu dàng cuối cùng như vậy, dù hắn là một tên khốn thảm hại, vì hắn là một tên khốn thảm hại :).

hanhvt7745

@lostchildonsweet ns chung là đọc xog mắt xưng r -)
Reply

lostchildonsweet

@Violet-Hdrangeas không sao, đâu cần hoàn hảo thì mới yêu, fiction mà, cả những khiếm khuyết, những tội lỗi cũng là một phần đắp nặn nên thứ ta yêu
Reply

Violet-Hdrangeas

@ lostchildonsweet  đợt đọc "Thủy Triều" xong tui khóc luôn ấy, thề kiểu tự nhiên thấy sót lắm, kiểu yêu nó mà sót hết cả ruột gan lại ấy. Nhưng nhiều chuyện thì lỗi của nó quá lớn, nó quá khốn nạn, quá đáng trách, tới mức người mù cũng chẳng bênh nỗi nó. Dù thế nhưng well, không yêu ai lại khóc, nên nhiều khi chỉ ước rằng có thể nhắm mắt nhắm mũi mà yêu nó, yêu như thể chưa biết gì về nhau ấy
Reply

lostchildonsweet

Vậy là cuối cùng tôi cũng đến biển, trùng hợp thay cũng là vào buổi chiều tà, khi ánh dương đã dần tắt. Vùng biển này vẫn còn tương đối sơ nguyên, khách du lịch không có mấy, càng thưa thớt lúc cuối ngày. Ngắm nhìn những con sóng gầm gào bạc trắng ngoài khơi trên nền trời xanh thẫm, tôi đột nhiên nhớ đến những câu chữ của ‘Thuỷ Triều’. Thực ra tôi cũng có một nỗi sợ biển mơ hồ để lại từ tai nạn hồi nhỏ, vậy nên càng thấm thía cảm xúc trong đó. Đứng trước biển cả  mênh mông, đối mặt những con sóng cuộn trào, cơn gió chiều tà đã mang mát lạnh, lòng đột nhiên dậy chút hoang mang. Nhưng đến khi đón trọn dòng nước vào trong vòng tay dang rộng, hoá ra biển lại thật ấm, và sóng không phải nhấn chìm nuốt chửng mà cảm giác giống một cái ôm, tưởng như bản thân đang được biển cả bao dung và xoa dịu, và đột nhiên quên mất hoang mang. 
          
          Thứ lỗi khi đến giờ tôi mới chợt hiểu được comment của một bạn về việc biển xoa dịu họ. 
          
          Thật mong Naoya thật sự có được chút ít dịu dàng cuối cùng như vậy, dù hắn là một tên khốn thảm hại, vì hắn là một tên khốn thảm hại :).

hanhvt7745

@lostchildonsweet ns chung là đọc xog mắt xưng r -)
Reply

lostchildonsweet

@Violet-Hdrangeas không sao, đâu cần hoàn hảo thì mới yêu, fiction mà, cả những khiếm khuyết, những tội lỗi cũng là một phần đắp nặn nên thứ ta yêu
Reply

Violet-Hdrangeas

@ lostchildonsweet  đợt đọc "Thủy Triều" xong tui khóc luôn ấy, thề kiểu tự nhiên thấy sót lắm, kiểu yêu nó mà sót hết cả ruột gan lại ấy. Nhưng nhiều chuyện thì lỗi của nó quá lớn, nó quá khốn nạn, quá đáng trách, tới mức người mù cũng chẳng bênh nỗi nó. Dù thế nhưng well, không yêu ai lại khóc, nên nhiều khi chỉ ước rằng có thể nhắm mắt nhắm mũi mà yêu nó, yêu như thể chưa biết gì về nhau ấy
Reply