love__isblind

một ngày mệt mỏi...
          	
          	như mọi ngày, tôi lại thẫn thờ đi từ trường về với tâm trạng rũ rời như có hàng ngàn linh hồn kéo tôi đi. cái xác không hồn cứ thế lết bước chân về phía đường lớn. 
          	
          	lặng lẽ mở điện thoại lên trong sự ngỡ ngàng, tôi vào hộp tin nhắn như mọi ngày chờ đợi cái tên tài khoản quen thuộc hiện lên, nhưng không... 
          	
          	tôi đợi cái gì đây chứ? 
          	
          	à ừ, chúng ta đã chia tay rồi kia mà, chúng ta đã không nói chuyện với nhau rồi kia mà, chúng ta đã xoá cuộc trò chuyện rồi kia mà... 
          	
          	nhưng ít ra...tôi muốn vào trang tài khoản nhìn thấy cái tên của người, tôi nhớ người...
          	
          	tôi không thể sống thiếu người, tôi biết chứ...nhưng người lại nói chia tay tôi...
          	
          	không níu kéo, không hụt hẫng, không gì cả. 
          	
          	chỉ là từ “ừ” chỉ là những câu mong ước người hạnh phúc sau khi chia tay tôi thôi. tôi không tốt với người. 
          	
          	người quá hoàn hảo, người chân thành, người chung tình, tôi không xứng đáng với những gì người trao cho tôi...chính tôi cũng muốn chia tay người...tôi xin lỗi. 
          	
          	tôi tìm kiếm cái tên của người như tìm một mảnh kim cương giữa nơi đất bùn lầy lội. 
          	
          	nhưng tôi không tìm thấy. thanh tìm kiếm của instagram hiện lên dòng chữ “không tìm thấy tên người dùng” khiến trái tim tôi rung lên mãnh liệt... 
          	
          	người đâu rồi? 
          	
          	đâu rồi? sao không thể tìm thấy người? 
          	
          	tôi vội vã nhảy vào hộp tin nhắn, vào squad nơi tôi nghĩ là có người, tôi lướt, lướt trên phần thành viên trong squad với mong ước rằng người chỉ đổi tên người dùng thôi.
          	
          	không...không có...
          	
          	thay vào đấy, chữ “người dùng instagram” hiện lên trước mắt...
          	
          	trống rỗng...
          	
          	người xoá tài khoản ư? 
          	
          	người bỏ đi ư? 
          	
          	k-không...chuyện này không thể nào...
          	
          	sao người có thể bỏ tôi mà đi như thế cơ chứ? sao người không chút níu giữ nào mà bỏ tôi đi như thế cơ chứ? 
          	
          	tôi hoảng loạn, tôi tức giận, tôi không thể sống thiếu người, một ngày cũng không! 
          	
          	người ơi...hãy quay lại...
          	
          	_____________________________________

love__isblind

một ngày mệt mỏi...
          
          như mọi ngày, tôi lại thẫn thờ đi từ trường về với tâm trạng rũ rời như có hàng ngàn linh hồn kéo tôi đi. cái xác không hồn cứ thế lết bước chân về phía đường lớn. 
          
          lặng lẽ mở điện thoại lên trong sự ngỡ ngàng, tôi vào hộp tin nhắn như mọi ngày chờ đợi cái tên tài khoản quen thuộc hiện lên, nhưng không... 
          
          tôi đợi cái gì đây chứ? 
          
          à ừ, chúng ta đã chia tay rồi kia mà, chúng ta đã không nói chuyện với nhau rồi kia mà, chúng ta đã xoá cuộc trò chuyện rồi kia mà... 
          
          nhưng ít ra...tôi muốn vào trang tài khoản nhìn thấy cái tên của người, tôi nhớ người...
          
          tôi không thể sống thiếu người, tôi biết chứ...nhưng người lại nói chia tay tôi...
          
          không níu kéo, không hụt hẫng, không gì cả. 
          
          chỉ là từ “ừ” chỉ là những câu mong ước người hạnh phúc sau khi chia tay tôi thôi. tôi không tốt với người. 
          
          người quá hoàn hảo, người chân thành, người chung tình, tôi không xứng đáng với những gì người trao cho tôi...chính tôi cũng muốn chia tay người...tôi xin lỗi. 
          
          tôi tìm kiếm cái tên của người như tìm một mảnh kim cương giữa nơi đất bùn lầy lội. 
          
          nhưng tôi không tìm thấy. thanh tìm kiếm của instagram hiện lên dòng chữ “không tìm thấy tên người dùng” khiến trái tim tôi rung lên mãnh liệt... 
          
          người đâu rồi? 
          
          đâu rồi? sao không thể tìm thấy người? 
          
          tôi vội vã nhảy vào hộp tin nhắn, vào squad nơi tôi nghĩ là có người, tôi lướt, lướt trên phần thành viên trong squad với mong ước rằng người chỉ đổi tên người dùng thôi.
          
          không...không có...
          
          thay vào đấy, chữ “người dùng instagram” hiện lên trước mắt...
          
          trống rỗng...
          
          người xoá tài khoản ư? 
          
          người bỏ đi ư? 
          
          k-không...chuyện này không thể nào...
          
          sao người có thể bỏ tôi mà đi như thế cơ chứ? sao người không chút níu giữ nào mà bỏ tôi đi như thế cơ chứ? 
          
          tôi hoảng loạn, tôi tức giận, tôi không thể sống thiếu người, một ngày cũng không! 
          
          người ơi...hãy quay lại...
          
          _____________________________________

love__isblind

ở hà nội bắt đầu lạnh r á! mng nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe không cảm đó =(
          mà mng cảm thì saeil đau lòng lắm áaaaa, vậy nên nhớ mặc ấm và uống nhiều nước ấm nhee

love__isblind

@paradised_ uwu mặc ấm nha em, hà nội lạnh thì bản thân không thể bị lạnh, trái tim cũng vậy. uống nước ấm nhe, cảm thì saeil xót á =(((((
Reply

love__isblind

@fr_yuani giữ sức khỏe nhe anh, chỗ em lạnh lắm luôn á, mới sáng sớm qua dậy mà không muốn ra khỏi giường nun =(
Reply

paradised_

@love__isblind ở hà nội giờ lạnh lắm luôn ý, sáng em đi học mà run người :<
Reply

love__isblind

hôm qua, em đọc được một câu: “tình yêu của hai người cũng giống như phép nhân vậy, một người ‘không’ cố gắng vì tình cảm của hai người, thì cho dù người kia có cố gắng nhiều, nhiều đến mấy thì, kết quả cũng chỉ là con số ‘0’ mà thôi” 
          
          ...em không biết nữa, nó khá giống em với người ấy, em đã vô cùng cố gắng, nhưng sau cùng...vì kẻ quá thụ động là cậu, nên chúng ta đã bỏ lỡ nhau...
          
          nhưng, em không thể nguôi đi nỗi nhớ này, tình ta đẹp lắm với một sáng đầy nắng ấm áp và hai trái tim nồng nhiệt yêu thương...
          
          - saeil, cho người em đã từng - 
          
          

love__isblind

nhiều lần, thật nhiều lần đã nhớ anh...
          
          người ta hay nói với hoyoung rằng: “sau chia tay, ai cũng sẽ lựa chọn lối đi tốt nhất cho bản thân mình, sẽ thay đổi, sẽ khác..” 
          
          vậy mà...em cứ ôm sự luỵ tình này, đã ba tháng kể từ khi sau khi chia tay dongheon. 
          
          em cứ chìm vào những ảo mộng chẳng có thực về anh, về tình chúng ta. 
          
          em cũng đã khóc...em biết mình phải mạnh mẽ, em là con trai cơ mà, nhưng làm sao em ngăn được mấy giọt nước mắt cứ trào ra khi nghĩ về những kỉ niệm đẹp đẽ ấy...
          
          “cho phép mình khóc nốt hôm nay thôi.” 
          
          và em sẽ buông đi tình cảm ấy, em sẽ buông đi kỉ niệm ấy, thứ mà đáng ra em nên bỏ từ lâu rồi, em cũng sẽ sống vì bản thân, vì cha mẹ em...
          
          em...hứa đấy..! 
          
          ____________________________________
          
          - saeil, lần cuối nghĩ đến người - 
          
          em buông được ngta r...