machludy

⋆༺☠︎︎special countdown ☠︎︎༻⋆
          	part i. human dead for chengxiaoshi's bday  will be there, soon.
          	The first chapter of a year that was never kind to us.
          	And so it will never be a story that heals anyone, not even me.
          	
          	✧ Prologue ✧
          	Người ta thường nói, mỗi câu chuyện đều bắt đầu bằng một ánh nhìn, một câu chào, một lời hứa.
          	Còn chuyện của tôi và anh, lại bắt đầu bằng một khoảng lặng.
          	
          	Chúng tôi gặp nhau vào lúc chẳng ai còn nguyên vẹn.
          	Hai kẻ với những vết nứt ngấm ngầm, chạm vào nhau bằng những bàn tay lạnh, và yêu nhau bằng những trái tim vụn vỡ.
          	
          	Tôi đã nghĩ… nếu đủ cố chấp, nếu đủ đau, nếu đủ nhiều đêm trắng, biết đâu một ngày, chúng tôi sẽ tìm được cách giữ nhau lại.
          	
          	Nhưng hóa ra có những người, sinh ra là để rời đi.
          	Dù cho họ xứng đáng với tất cả những điều dịu dàng nhất, dù cho họ đã từng ước ao được ở lại.
          	
          	Câu chuyện này, vì thế, sẽ không bao giờ là một bản tình ca dịu dàng.
          	Nó là một vết cắt, một giấc mộng tan, một điều dang dở không tên mà tôi vẫn ôm mãi trong lòng, giữa những năm tháng về sau.
          	
          	Và nếu ai đó hỏi, liệu kết thúc có đẹp không?
          	Tôi sẽ cười mà nói rằng,
          	Chúng tôi chưa từng có kết thúc.
          	Chỉ là một người buông tay trước.
          	Một người, cố chấp níu lại,
          	nhưng rồi cũng bất lực buông xuôi.

machludy

⋆༺☠︎︎special countdown ☠︎︎༻⋆
          part i. human dead for chengxiaoshi's bday  will be there, soon.
          The first chapter of a year that was never kind to us.
          And so it will never be a story that heals anyone, not even me.
          
          ✧ Prologue ✧
          Người ta thường nói, mỗi câu chuyện đều bắt đầu bằng một ánh nhìn, một câu chào, một lời hứa.
          Còn chuyện của tôi và anh, lại bắt đầu bằng một khoảng lặng.
          
          Chúng tôi gặp nhau vào lúc chẳng ai còn nguyên vẹn.
          Hai kẻ với những vết nứt ngấm ngầm, chạm vào nhau bằng những bàn tay lạnh, và yêu nhau bằng những trái tim vụn vỡ.
          
          Tôi đã nghĩ… nếu đủ cố chấp, nếu đủ đau, nếu đủ nhiều đêm trắng, biết đâu một ngày, chúng tôi sẽ tìm được cách giữ nhau lại.
          
          Nhưng hóa ra có những người, sinh ra là để rời đi.
          Dù cho họ xứng đáng với tất cả những điều dịu dàng nhất, dù cho họ đã từng ước ao được ở lại.
          
          Câu chuyện này, vì thế, sẽ không bao giờ là một bản tình ca dịu dàng.
          Nó là một vết cắt, một giấc mộng tan, một điều dang dở không tên mà tôi vẫn ôm mãi trong lòng, giữa những năm tháng về sau.
          
          Và nếu ai đó hỏi, liệu kết thúc có đẹp không?
          Tôi sẽ cười mà nói rằng,
          Chúng tôi chưa từng có kết thúc.
          Chỉ là một người buông tay trước.
          Một người, cố chấp níu lại,
          nhưng rồi cũng bất lực buông xuôi.