dạo này thấy "giữa thế kỉ XX cháy rực" được mọi người giới thiệu ở các topic nhiều quá khiến mình hơi bất ngờ (thậm chí mình còn thấy có bạn giới thiệu mình chuyên viết chuyện buồn nữa cơ :)))) thật ra là HE hay SE đều tùy vào cảm nhận của mỗi người, nhưng đối với mình thì đó là HE và mãi là cái kết mình ưng ý nhất. so với việc để một người ở lại gặm nhấm nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần do chiến tranh gây ra thì việc để họ cùng nhau ra đi khiến mình nhẹ lòng hơn rất nhiều. mình biết có nhiều bạn đến với chiếc fic này là nhờ những câu trích dẫn, nhưng những câu được mình tô đậm, in nghiêng ấy thực ra chỉ khiến mình buồn thôi. câu "đến cuối cùng, anh và em cũng chẳng thể trở về với bình yên, với giảng đường, với phố nhỏ" mới là câu khiến mình đau nhất, có nhiều hôm tự dưng thấy đau đến nổi đúng nghĩa không thở được ấy. fanfic chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, giữa thế kỉ XX ấy không có Đế Nỗ và Tại Dân, nhưng có những con người, những tình yêu giống của Đế Nỗ và Tại Dân. có lẽ do mình là dân học sử hoặc cũng có thể do một nguyên nhân nào đó nên mình đã định sẵn từ đầu phải có một trong hai người ra đi (vì HE đã cho Hưởng và Hách).