Mình thực sự rất cô đơn, thật tâm muốn có người chia sẻ cùng.
Mình rất muốn giãi bày mọi suy nghĩ, ngổn ngang trong lòng với mọi người.
Không phải mình không nói, mình từng đánh động rất nhiều lần, nhưng cảm giác cứ mỗi khi mình kể, họ lại né tránh. Và điều đáng buồn hơn, là những cái "seen" không rep, những tin nhắn dài do mình tự độc thoại rồi lại chẳng ai để tâm tới.
Mình biết, ai cũng có cuộc sống riêng, ai cũng bận rộn, ai cũng tất bật; bởi mình cũng vậy. Nhưng nếu bất kì ai tâm sự với mình điều gì, mình đều sẵn sàng ngồi nghe kể và đưa ra nhưng điều thật tâm nhất. Không phải kể công gì hết.. chỉ là cảm thấy hụt hẫng.. cảm giác mình không hề có chút trọng lượng nào trong lòng những người khác.
Mình bắt đầu tìm đến những group tâm sự cộng đồng, nơi mà không một ai biết mình là ai, và không có bất kì ai trong số những bạn bè của mình ở trong đó. Rồi tâm sự, giãi bày.. Mình cũng không biết phải nói thế nào nữa, khi mà dường như mình cũng làm những hành động như vậy ở những nơi thân thiết (hoặc chỉ có mình cho là vậy), khi mình đăng những bài viết dài, chỉ mong có một lời hồi đáp, một lời an ủi.
Nhưng không có ai cả.
Lần nào cũng vậy, mình nuôi một hi vọng nhỏ nhoi, để rồi thất vọng lấy về quá lớn.
Nói thật, khi mình đăng những bài viết kia lên trang cộng đồng, mình chẳng nghĩ đến việc có người an ủi đâu. Đăng thôi, chắc cũng không ai quan tâm đến cả. Thế mà ngược lại, có rất nhiều người vào đưa cho mình lời khuyên, bởi họ là những người đi trước, có sự từng trải.
Mình cũng khá là bất ngờ.
Và mình nhận ra là, giữa việc thân với nhau đến mức không có gì để nói, và việc không muốn nói gì, "không quan tâm lắm"; nó cũng chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng thôi.
Có lẽ, nó cũng rách rồi.