micasa_2306

01:23, 26/02/2020
          	Vô tình đọc một câu chuyện mà cứ nằm khóc. Thực sự nhớ về ánh mắt năm ấy, ko bao giờ quên được. Tại khi đấy, chính bản thân lại trốn tránh, không giám đối mặt để người ấy một mình chịu đựng tất cả. Sáu năm trôi qua, tất cả chỉ còn là quá khứ nhưng nỗi đau vẫn ở đây, ở chính tại đây chưa từng biến mất.
          	Máu và nước mắt, tự tử rồi đập phá, cái gì cũng đã trải qua. Ánh mắt sáu năm về trước vẫn ám ảnh tôi, đến tận bây giờ vẫn có đêm giật mình tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng. Không nói không có nghĩa là đã ổn, không còn bực tức không có nghĩa là thôi không để ý. Vết đau nó cứ âm ỉ cháy từ từ đục khoét tâm hồn tôi. 
          	Bản thân tự dựng cho mình một vỏ bọc cứng rắn, dần có triệu chứng chống đối xã hội. Không còn buồn nhiều nữa mà cảm thấy trống rỗng thôi. Rõ ràng là biết mà chẳng thể làm gì, rõ ràng là hiểu nhưng không biết mở lời, rõ ràng là thương nhưng không thể...
          	Lúc nào cũng nớp nớp lo sợ, lo sợ điều mình ghét nhất sẽ xảy ra...
          	

micasa_2306

01:23, 26/02/2020
          Vô tình đọc một câu chuyện mà cứ nằm khóc. Thực sự nhớ về ánh mắt năm ấy, ko bao giờ quên được. Tại khi đấy, chính bản thân lại trốn tránh, không giám đối mặt để người ấy một mình chịu đựng tất cả. Sáu năm trôi qua, tất cả chỉ còn là quá khứ nhưng nỗi đau vẫn ở đây, ở chính tại đây chưa từng biến mất.
          Máu và nước mắt, tự tử rồi đập phá, cái gì cũng đã trải qua. Ánh mắt sáu năm về trước vẫn ám ảnh tôi, đến tận bây giờ vẫn có đêm giật mình tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng. Không nói không có nghĩa là đã ổn, không còn bực tức không có nghĩa là thôi không để ý. Vết đau nó cứ âm ỉ cháy từ từ đục khoét tâm hồn tôi. 
          Bản thân tự dựng cho mình một vỏ bọc cứng rắn, dần có triệu chứng chống đối xã hội. Không còn buồn nhiều nữa mà cảm thấy trống rỗng thôi. Rõ ràng là biết mà chẳng thể làm gì, rõ ràng là hiểu nhưng không biết mở lời, rõ ràng là thương nhưng không thể...
          Lúc nào cũng nớp nớp lo sợ, lo sợ điều mình ghét nhất sẽ xảy ra...
          

micasa_2306

Không biết khi nào thì chúng ta không còn gặp nhau nữa. Cũng bởi vì không biết nên chẳng kịp nói  lời tạm biệt. Biết là chị có bao nhiêu ưu lo nhưng chẳng thể giúp đỡ chỉ mong chị cố gắng vì chính mình qua từng ngày. Sau đêm đen thì mặt trời ló rạng, nhưng bây giờ chị lại chẳng bao giờ có thể thấy được tầng ánh sáng mình từng theo đuổi nữa. Chị đã nói chị sẽ sống thay phần cô ấy... nhưng chị lại buông tay mất rồi.   #24112019#alwaysrememberyouandher#rest

micasa_2306

Cô đơn và nỗi buồn là thứ luôn song hành trong trái tim mk từ ngày mk phát hiện ra sự đổ vỡ của ngôi nhà bao năm mk sống. Hôm nay nghe tin lại thêm một người rời đi để trở thành vì sao sáng trên trời thì lòng mk bỗng nhiên trùng xuống. Bởi mk chẳng phải người nổi tiếng mk cũng biết 4 từ trên nó nặng nề đến mức nào, chẳng thể nói với ai cho dù là bố mẹ hay bạn thân. Nhiều lúc mk cũng nghĩ hay cứ nói ra biết đâu lòng sẽ nhẹ bớt nhưng rồi lại nghĩ ai sẽ sẵn lòng nghe đây, cho dù nghe thì ai hiểu đây. Mk biết mỗi người đều có những nỗi niềm khó nói chỉ là đau đến mức nào.

micasa_2306

Thực sự là vượt qua mọi thứ một mk đã khiến mk không phụ thuộc quá nhiều vào bất kỳ cái gì. Chính là không hi vọng thì sẽ không có thất vọng. Mk đã sống vì câu này khá lâu rồi, thế nhưng lại khiến bản thân trở lên quá độc lập . cũng bởi vì quá độc lập nên lại càng cảm thấy cô đơn...
Reply

micasa_2306

ra ngoài cuộc sống cái gì cũng không chín thì mười là nói chuyện bằng tiền bằng sự cố  gắng của bố mẹ. bản thân chẳng lm được cái gì cũng chẳng có quyền đòi hỏi còn chưa nói là sống trong một gia đình tan vỡ lại càng ko có quyền lên tiếng.
Reply