mieismei_

đôi lúc tớ mong mình biến mất khỏi thế giới này, hay đúng thật tớ vẫn sống theo cách đó, nhưng chả hiểu sao mọi thứ lại tệ hơn ngày qua ngày như vậy.
          	
          	tớ ghét nhìn vào bản thân, tớ ghét cảm giác phải báu tay mình để không phải khóc nữa, tớ ghét phải cười khi ra ngoài xã hội. 
          	
          	hôm nay tớ mua bịch kẹo, vì nghĩ những thứ ngọt sẽ giúp tớ đỡ hơn, nhưng rốt cuộc đến giờ tớ vẫn mệt mỏi.
          	
          	tớ không ghét trưởng thành, tớ chỉ ghét chính bản thân ngu xuẩn của tớ, và giá như nó biến mất thật sự khỏi nơi này.
          	
          	nơi này chẳng còn là hạnh phúc của tớ nữa, tớ ghét chính mình, tại sao người như tớ lại có trên đời nhỉ

mieismei_

đôi lúc tớ mong mình biến mất khỏi thế giới này, hay đúng thật tớ vẫn sống theo cách đó, nhưng chả hiểu sao mọi thứ lại tệ hơn ngày qua ngày như vậy.
          
          tớ ghét nhìn vào bản thân, tớ ghét cảm giác phải báu tay mình để không phải khóc nữa, tớ ghét phải cười khi ra ngoài xã hội. 
          
          hôm nay tớ mua bịch kẹo, vì nghĩ những thứ ngọt sẽ giúp tớ đỡ hơn, nhưng rốt cuộc đến giờ tớ vẫn mệt mỏi.
          
          tớ không ghét trưởng thành, tớ chỉ ghét chính bản thân ngu xuẩn của tớ, và giá như nó biến mất thật sự khỏi nơi này.
          
          nơi này chẳng còn là hạnh phúc của tớ nữa, tớ ghét chính mình, tại sao người như tớ lại có trên đời nhỉ

mieismei_

mong rằng, chúng ta sẽ nhận được những điều tốt, bất kể điều gì đi nữa, dù là niềm vui hay nước mắt, t1 đã cố gắng thật sự tốt, tất cả đều đã làm rất tốt rồi, vậy nhé!

mieismei_

hoa dạng niên hoa - mở đầu bằng "hoa", kết thúc cũng bằng "hoa". vậy nên trong những năm tháng đương thời của tuổi trẻ, nhất định sẽ luôn có thời khắc chúng ta rực rỡ như những đoá hoa nở rộ.
          
          tuy hoa dạng niên hoa mà tớ theo đuổi năm 2015 ấy, hiện giờ tớ lại một lần nữa cảm nhận được, cho dù chẳng phải đương thời rực rỡ, tớ tin cặp bot duo của tớ, sớm rồi cũng đón được hoa dạng niên hoa của bản thân chính mình.
          
          có thể chúng ta sẽ không cạnh nhau, nhưng thời khắc rực rỡ ấy, tớ nhất định sẽ một lần nhìn lại, khoảng khắc nở rộ đẹp nhất của gumayusi - keria.

mieismei_

tớ thật sự rất nhớ hoa dạng niên hoa, đôi lúc khi tớ nhìn về cặp bot duo gumayusi - keria, tớ lại có cảm giác quen thuộc đó. 
          
          thật ích kỷ khi chỉ muốn nhìn thấy hai bạn bên nhau suốt hành trình, tớ biết những chặng cuối nên cùng tận hưởng, nhưng cậu biết không, luyến tiếc trong tớ nhiều hơn tất thảy sự lạc quan tớ có được.
          
          hoa dạng niên hoa mà tớ lần nữa cố níu lại, cuối cùng chỉ úa tàn, tớ thương nhớ hoa dạng niên hoa nồng nhiệt, tuổi trẻ chẳng phải của tớ nhưng lại là hạnh phúc nhất của tớ.
          
          trong những khoảng khắc cuối cùng dù không rõ tương lai như thế nào, tớ mong được thấy bot duo của tớ hạnh phúc rạng rỡ, chỉ cầu nguyện trời giành cho cặp bot nhà tớ thật nhiều may mắn.

mieismei_

mình xin phép gỡ xuống toàn bộ fanfic của mình trong một thời gian dài, dù sao cũng cảm ơn mọi người rất nhiều trong quãng thời gian qua.

mieismei_

một phần do tâm trạng mình không tốt lắm, với mình vẫn support T1, bạn gấu và bé cún thôi, chỉ là, đôi lúc mình cảm thấy hơi buồn với nhiều điều xảy ra nên bản thân cần dành nhiều thời gian để xem lại mọi thứ.
Reply

mieismei_

mình lại nhớ hoa dạng niên hoa, nhớ những tháng ngày ngu ngơ còn tìm hiểu, khi ấy mình là đứa trẻ cấp hai, chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành để hiểu hết tuổi trẻ của hoa dạng niên hoa thế nào. 
          thế mà, mình lại nhớ về những năm tháng đó đến cùng cực, mình hiện tại chẳng còn là đứa trẻ, lại trải nghiệm được khoảng khắc của tuổi trẻ nhưng vắng đi rất nhiều điều.
          mình suy nghĩ mãi, viết cũng khá nhiều lại chẳng vơi đi bao nhiêu thiếu vắng bên trong, để khi tìm lại với hoa dạng niên hoa năm ấy, năm 2017 của mình, mình mới hiểu tất.
          mình đã lạc lối quá lâu, mình muốn về nhà quá, về năm 2017 đó, về khoảng khắc mình tin năm đó có tuổi trẻ của mình, là tuổi trẻ mình được khóc, mình được thoải mái tin vào seoul vẫn có người chờ đợi.
          mình vẫn rất nhớ hoa dạng niên hoa vào dạo này, mình không ước rằng giá như, chỉ là, cảm giác bản thân đã từng chút trên lối đi về magic shop, và một ngày nào đó, mình sẽ thấy nhà của mình, cả hoa dạng niên hoa, một thoáng tuổi trẻ của mình vương vấn nơi đấy.

mieismei_

 gửi tới geto suguru
          
           giá như được sống lại thời thanh xuân đơn thuần ấy, liệu anh sẽ làm gì?
          
           cái thời có câu nói "bởi vì chúng ta là kẻ mạnh nhất" hay "có cậu ở đây mà" từ mái đầu như tuyết trắng của gojo satoru, cái thời chỉ mỗi khi cả hai thằng gây nhau chuyện gì thì shoko ieiri đều là người chuồn đi trước. vậy anh có nhớ cái thời đó không anh nhỉ? 
          
           thoáng thanh xuân của người chỉ như mùa hạ chớm tàn, nhưng hạ đó có một gojo satoru kiêu ngạo và điên cuồng, có một shoko ieiri với những điếu thuốc tàn, và đã có một geto suguru điềm tĩnh. một mùa hạ có cả ba, có nụ cười, có sự lạc lối giữa thiện cùng ác, có cái tiếc nuối từ tình bạn với cặp đôi "mạnh nhất" thuở nào.
          
           “cậu là kẻ mạnh nhất vì cậu là gojo satoru, hay cậu là gojo satoru vì cậu là người mạnh nhất?”
          
           vậy rốt cuộc, kẻ mạnh nhất là đôi ta hay chỉ bởi vì là gojo satoru thừa hưởng thuật thức vô hạ hạn cùng lục nhãn. từng là kim chỉ nam giữa thiện và ác, từng là sự an tâm, tin tưởng của gojo satoru. 
          
           "đấy là vì tớ tin cậu"
          
           bởi vì chúng ta là kẻ mạnh nhất! 
          
           gojo satoru từng có một người bạn thân, chỉ một và duy nhất. bởi giá mà cái chết của amanai riko không diễn ra, giá mà trong tư tưởng của geto suguru không chỉ đơn giản là có kẻ mạnh và kẻ yếu, liệu thanh xuân năm ấy có như mùa hạ chớm tàn chăng? 
          
           năm ấy, cả hai đều lạc lối, nhưng chỉ duy một kẻ còn tự xưng mình là người mạnh nhất - gojo satoru.
          
          
          note:  
           • gửi tới geto suguru, chỉ bởi vì người đã từng có một tình bạn đẹp, và giá như câu nói "chúng ta là kẻ mạnh nhất" vẫn còn trên nụ cười của cả hai.
           • bài viết không mang tính shipdom, đơn thuần chỉ là về tình bạn đã từng là đẹp nhất.

mieismei_

 gửi cho chính em đã từng tan vỡ
          
           có vẻ cũng lâu rồi, mà em vẫn mệt nhoài với bộn bề của tất cả. chỉ là em cũng chẳng còn nhớ về cái đau mà lòng phải chịu, ai mà chẳng đau em nhỉ, rồi lại cười như không chuyện gì xảy ra. chán ghét đến tột cùng cũng chẳng làm gì được, con người cũng chỉ như mây gió hay cát bụi về với đất trời. 
          
           em chỉ thầm cảm ơn một ai đó đã đến với em vào cuối đông năm đó, người sáng bừng như cho em thấy bớt chút vết thương rỉ trong lòng. và em chọn thương người, thương thôi...vì vẫn sợ đau lòng sao em? 
          
           có vẻ em cười nhiều lắm, bởi chẳng ai thấy em khóc thật hay chỉ có riêng người đó được thấy. em có một điều ước gửi tới trời cao, mong sao người em thương có thể bên em thật sự, có thể ôm em và nói rằng "không sao đâu". em thương người đó lắm, nên em vẫn sẽ cười, cười thật đẹp mỗi khi mở màn hình điện thoại, cười thật đẹp nếu như đứng trước người ấy một lần. 
          
           chính em đã từng tan vỡ, may thay có người ấy trong đời. dù người ấy của em thật ra chẳng có thật, nhưng lỡ thương rồi em biết tính sao...