ming_loes

Gương vỡ, Điểm gở - ■■■■■
          	
          	▬▬/▬▬/▬▬▬▬
          	
          	Ness hỏi, "Cậu không phải con người đúng không?"
          	
          	"Anh bị làm sao đấy", người kia đáp, "nếu có thời gian nói nhảm thì tìm cách thoát ra khỏi nơi này đi!", theo sau là tiếng sột soạt của quần áo.
          	
          	"..."
          	
          	"Ness?"
          	
          	"Cậu không phải là "con người"." Ness lặp lại, khẳng định chắc nịch, và mọi âm thanh biến mất. 
          	Hắn đứng im trong dãy hành lang dài chật hẹp, sự im lặng là thứ duy nhất đang "sống". 
          	Hắn nghe thấy tiếng trái tim của đối phương đập trong lồng ngực. 
          	Nhẹ nhàng. 
          	(Vô thực.)
          	
          	"Ý anh là sao khi nói rằng, "tôi", không phải con người?" Người kia hỏi.
          	
          	"Cậu quá kỳ lạ." Ness đáp, "Con người dù yếu bóng vía đến mấy thì cũng rất khó có thể tiếp xúc với ma quỷ, huống hồ là sống chung với họ một thời gian dài. 
          	
          	Còn cậu thì khác. Cậu thậm chí còn đi được qua 【Cửa】- thứ mà thậm chí lũ pháp sư ngu đần kia còn không tiến vào được nửa bước."
          	
          	"Đấy chỉ là suy nghĩ của anh thôi, Ness ạ. Đó không phải suy nghĩ của tôi."
          	
          	"Nhưng-" 
          	
          	"Tôi là con người." Người kia ngắt lời, "Tôi là con người", như là một chân lý hiển nhiên.
          	
          	Trong bóng tối day dẳng, dưới ánh sáng nhợt nhạt, thật khó để định vị mọi thứ, Ness nhíu mắt, cố gắng tìm khuôn mặt của đối phương trong vô vọng; mắt mở trừng trừng kèm theo cảm giác khó chịu và bất lực trào dâng, hắn ghét nó vô cùng. Ness cắn cắn môi, đảo loạn suy nghĩ, tìm cách để đọc hiểu tâm trí người kia.
          	
          	Hắn cố,
          	và thất bại.
          	
          	"Isagi, tôi không thấy mặt cậu."
          	
          	"Phải rồi...
          	
          	Nhưng mà này, 
          	anh đã bao giờ thấy "tôi" chưa, Ness?"

ming_loes

Gương vỡ, Điểm gở - ■■■■■
          
          ▬▬/▬▬/▬▬▬▬
          
          Ness hỏi, "Cậu không phải con người đúng không?"
          
          "Anh bị làm sao đấy", người kia đáp, "nếu có thời gian nói nhảm thì tìm cách thoát ra khỏi nơi này đi!", theo sau là tiếng sột soạt của quần áo.
          
          "..."
          
          "Ness?"
          
          "Cậu không phải là "con người"." Ness lặp lại, khẳng định chắc nịch, và mọi âm thanh biến mất. 
          Hắn đứng im trong dãy hành lang dài chật hẹp, sự im lặng là thứ duy nhất đang "sống". 
          Hắn nghe thấy tiếng trái tim của đối phương đập trong lồng ngực. 
          Nhẹ nhàng. 
          (Vô thực.)
          
          "Ý anh là sao khi nói rằng, "tôi", không phải con người?" Người kia hỏi.
          
          "Cậu quá kỳ lạ." Ness đáp, "Con người dù yếu bóng vía đến mấy thì cũng rất khó có thể tiếp xúc với ma quỷ, huống hồ là sống chung với họ một thời gian dài. 
          
          Còn cậu thì khác. Cậu thậm chí còn đi được qua 【Cửa】- thứ mà thậm chí lũ pháp sư ngu đần kia còn không tiến vào được nửa bước."
          
          "Đấy chỉ là suy nghĩ của anh thôi, Ness ạ. Đó không phải suy nghĩ của tôi."
          
          "Nhưng-" 
          
          "Tôi là con người." Người kia ngắt lời, "Tôi là con người", như là một chân lý hiển nhiên.
          
          Trong bóng tối day dẳng, dưới ánh sáng nhợt nhạt, thật khó để định vị mọi thứ, Ness nhíu mắt, cố gắng tìm khuôn mặt của đối phương trong vô vọng; mắt mở trừng trừng kèm theo cảm giác khó chịu và bất lực trào dâng, hắn ghét nó vô cùng. Ness cắn cắn môi, đảo loạn suy nghĩ, tìm cách để đọc hiểu tâm trí người kia.
          
          Hắn cố,
          và thất bại.
          
          "Isagi, tôi không thấy mặt cậu."
          
          "Phải rồi...
          
          Nhưng mà này, 
          anh đã bao giờ thấy "tôi" chưa, Ness?"

ming_loes

Gương vỡ, Điềm gở - Demo.
          
          Là sinh viên xa nhà, đầu óc nhanh nhạy, lại có chí tiến thủ, nhưng không hiểu sao vẫn lựa trúng cái khu ở trọ trông rõ khả nghi để mà sống? 
          
          Theo lời Isagi nói, thì bởi vì cậu không sợ ma... và cũng do tiền trọ ở đây rẻ nữa (rất, rất rẻ là đằng khác). 
          
          Lại nói, bảo Isagi không sợ ma thì không đúng lắm. Chính xác hơn phải là: so với những thứ vô hình không thể xác định, vượt ngoài tầm hiểu biết của con người (đã vậy phải có "căn" lắm mới nhìn thấy); thì một thứ hữu hình, có mức độ nguy hiểm xác định, sẽ đáng sợ hơn nhiều. Bởi vậy, Isagi - người vừa mới ký hợp đồng thuê trọ một năm với chủ nhà - bày tỏ: "Tôi sẽ chỉ e ngại khi khóa cửa của cái tòa nhà cũ này không đủ sức ngăn một đứa tâm thần ngẫu nhiên nào đó lẻn vào phòng tôi lúc ba giờ sáng để biểu diễn hip hop trước mặt tôi, và sau đó hạ màn bằng cách tiễn tôi khỏi server này thôi."
          
          Bởi lẽ vậy, sau vài tháng làm quen với căn nhà mới, Isagi để ý cái cửa nhà tuy có phần quê mùa, trông chả chắc chắn tẹo nào, vậy mà cũng chất lượng phết. Chất lượng theo cái kiểu mà trừ khi đối phương cầm rìu hay là vũ khí nguy hiểm lắm thì mới có cơ may phá hủy được cái cửa; chứ sức người bình thường thì còn khướt mới phá được được nó; họa hằm lắm thì chắc chỉ làm bản lề lung lay được tí thôi. Cơ mà chuyện đấy có vẻ sẽ không xảy ra đâu. Bởi, ở đây, có một số đêm đặc biệt: hành lang vốn yên ắng vào buổi sáng về đêm lại nhộn nhịp lạ thường, lâu lâu còn có tiếng gõ cửa dồn dập vào phòng của Isagi nữa. Thời gian tiếng gõ mỗi lần là khác nhau: ngắn thì là hai, ba phút; lâu thì tận nửa tiếng. Mặc dù rất phiền, nhưng Isagi chưa lần nào ra mở cửa cả. Một phần là do cậu mệt chết đi được, phần còn lại là do đéo.một.người.bình.thường nào lại đi gõ cửa vào cái giờ đấy cả. Sau khi suy xét đến việc bản thân chắc chắn sẽ đấm người ngay sau khi tháo chốt an toàn, thì Isagi quyết định tịnh tâm ngủ tiếp, cố gắng lờ đi cái âm thanh nhốn nháo bên ngoài. 
          
          

ming_loes

Đọc tưởng nghiêm túc chứ viết ra mới biết Ness khổ thế nào. 
            
            Ừ, khổ người bố đơn thân nuôi thằng con báo thủ aka "Nhật ký nuôi con và cách để bảo vệ nó không nghẻo trong quá trình 101". Isagi mà nghẻo thì Ness khỏi về, Ness không về thì Kaiser phải đón, Kaiser mà đến đón thì cái kịch bản nó sai lắm, sai vừa... Bởi, ai đời hoàng đế lại đi đón hầu cận bao giờ? Ness nghĩ đến cảnh đấy, anh vừa thấy lạnh gáy, vừa thấy vui vui, nhưng chủ yếu là thấy lạ. Với anh, cái viễn tưởng quái gở đó tốt nhất không bao nên xảy ra. Và anh sẽ dùng hết sức để chắc chắn nó không xảy ra. Dù điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ đưa tính mạng của Isagi lên làm ưu tiên hàng đầu (đương nhiên chỉ là tạm thời); vì thằng nhóc là chìa khóa để anh trở về nhà (bỗ bã mà nói thì thằng nhóc phải tìm ra chìa khóa đưa anh về được nhà).
Reply

ming_loes

@ ming_loes  Nói chung là, ngoài những đêm ồn ào kỳ quặc đấy ra, thì Isagi thấy cuộc sống ở đây cũng ổn, không có gì bất thường. Nhưng, đó cũng là lý do, Isagi thực sự không lường trước được việc bản thân sẽ gặp phải một tên tâm thần vào lúc nửa đêm. 
            
            May mắn, tên tâm thần này không biết nhảy hip hop và cũng không cầm dao trên tay. May mắn, tên tâm thần này không phải là "một thứ hữu hình, có mức độ nguy hiểm nhất định". Nhưng, xui xẻo, tên tâm thần này không phải là "người". Mô tả chính xác theo những gì Isagi đã từng thấy, sẽ là "thứ vô hình đã trở thành thứ hữu hình, VÀ thứ hữu hình này có mức độ nguy hiểm không xác định". Nói cho dễ hiểu, tình cảnh của Isagi lúc này có thể được ví như một trò chơi bị lỗi; nó nâng cấp từ mức độ dễ - thông thường, tức là bị dao đâm sang mức độ cực khó - thảm họa, tức là chết mà không hiểu sao phải chết, chỉ trong nháy mắt. Còn để dễ hiểu hơn nữa thì cái chết của Isagi sẽ vinh dự được chuyển từ sự việc có thể lý giải, biến thành hiện tượng không thể giải thích.
            
            Đó cũng là lúc thế giới quan của Isagi buộc thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh, cậu nhận ra rằng: một phòng chưa chắc chỉ có duy nhất một "cửa".
            
            "Vậy, cái gương đấy là cửa dẫn đến phòng của anh à?"
            
            "Không, nó không phải "cửa dẫn đến phòng" của tôi, mà nó chính là cửa phòng của tôi."
            
            "... Vậy thì, anh có biết làm thế nào để quay về không?" 
            
            "... Tôi không biết."
            
            Isagi bối rối: "Anh không biết?"
            
            "Ừ, đâu phải lỗi của tôi đâu." Người kia đáp lời,  "Đây là lần đầu tiên có người làm hỏng cửa của tôi đấy. Lần đầu trải nghiệm, làm sao tôi biết được."
            
            "Thế thì... anh gặp rắc rối rồi?"
            
            "Không." Người kia đáp chắc nịch, bên khóe môi vẫn treo nụ cười cứng ngoắc. "Cậu mới là người gặp rắc rối."
Reply