mooneverch_ange

chào mng,
          	tui là đào, tính đến nay đã theo dõi t1 được hai năm hơn. bên cạnh việc theo dõi t1 chơi lol, tui cũng thích cái tình bạn đặc biệt của mấy chả nữa.
          	khoảng thời gian này năm ngoái, tui cũng thông báo drop fic một lần rồi. lần đó thì đau đớn với buồn lắm. năm nay tui lại lên một thông báo nhỏ: có lẽ tui sẽ rest dần một thời gian dài nữa.
          	không biết là bao lâu, chắc là đến khi nào botduo của tui gặp lại nhau dưới cùng một màu áo chẳng hạn (tui không dám mơ đến), nhưng chắc chắn tui sẽ vô cùng trân quý những khoảnh khắc của họ, nhớ mãi đến sau này.
          	chào mng một lần nữa ạ, xin cảm ơn vì đã đọc đến đâyyyy

mooneverch_ange

chào mng,
          tui là đào, tính đến nay đã theo dõi t1 được hai năm hơn. bên cạnh việc theo dõi t1 chơi lol, tui cũng thích cái tình bạn đặc biệt của mấy chả nữa.
          khoảng thời gian này năm ngoái, tui cũng thông báo drop fic một lần rồi. lần đó thì đau đớn với buồn lắm. năm nay tui lại lên một thông báo nhỏ: có lẽ tui sẽ rest dần một thời gian dài nữa.
          không biết là bao lâu, chắc là đến khi nào botduo của tui gặp lại nhau dưới cùng một màu áo chẳng hạn (tui không dám mơ đến), nhưng chắc chắn tui sẽ vô cùng trân quý những khoảnh khắc của họ, nhớ mãi đến sau này.
          chào mng một lần nữa ạ, xin cảm ơn vì đã đọc đến đâyyyy

mooneverch_ange

Trong rất, rất nhiều lần tình cờ gặp, có một vài lần ta dừng lại nhìn nhau rồi cười thật tươi, có một vài lần dẫu đã chạm mắt cũng chỉ vô tình lướt qua nhau, có một vài lần chỉ có tôi nhìn thấy bóng lưng của em.
          
          Câu chuyện nào cũng sẽ đến hồi kết của nó. Chỉ là, khi câu chuyện của chúng ta đã vô tình được lật qua cả trăm chương, ta vẫn khó chấp nhận khi nó kết thúc. Em, hay là tôi, cũng đều thấy thật lạ. Tôi và em đã bỏ qua nhau mà sống tiếp cả trăm lần, nhưng khi biết lần này là lần cuối, có thể cả đời sau đó của mình cũng không gặp lại người đã cùng mình viết một câu chuyện âm thầm và chắp vá. 
          
          Tôi nói tôi là người vô cảm nhất thế giới. Nhưng khi nhắc đến em, tôi chỉ muốn cảm thấy thật đau lòng. Đã mấy năm rồi, nhiều năm rồi. Em đã lớn đến nỗi tôi không còn nhớ lần đầu gặp em nhìn như thế nào. Tôi có thể quên ngày giờ, quên vẻ mặt khi ấy của em, nhưng có lẽ tôi sẽ không thể quên nổi cảm xúc của lần đầu tiên gặp em. Và, cả trăm lần nhìn thấy em sau đó.
          
          Em là người thương trong mọi câu chuyện của cuộc đời tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi mãi không thể quên đi em. Nhưng lần cuối cùng này, có lẽ tôi đã hiểu được rồi. Tôi rõ ràng có thể quên em, nhưng tôi sẽ không quên bản thân mình có nhiều đêm thao thức vì em, tôi sẽ không quên tôi của những ngày xưa ấy từng yêu em nhiều như thế nào.
          
          Lần này, có lẽ là lần cuối cùng. Mình gặp nhau còn không đàng hoàng tử tế. Đã lâu lắm rồi mới được ngồi xuống nói chuyện với em, dù là mình ngồi bệt xuống giữa một đoạn đường nhỏ không một bóng người. Chỉ còn em và tôi, em và những lời cuối cùng, em và điều cuối cùng tôi còn lưu giữ bằng hiện vật qua những trang sau này của tôi. Em và lần chào tôi cuối cùng. Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là một câu chào giống như rất lâu về trước em chào tôi, hay tôi chào em. Cứ như thể ngay ngày mai mình sẽ gặp lại nhau. Cứ như thể câu chuyện giận dỗi hay những ngày cười ngay bên cạnh nhau mới chỉ là ngày hôm qua.
          
          Em biết không, thực ra tôi đã đợi em từ hai năm trước.

mooneverch_ange

"Tôi yêu em". Điều ấy mãi mãi được lưu lại trong từng câu chữ tôi viết, trong từng giọt nước mắt của tôi. Tạm biệt, những ngày tôi ngồi ở cổng trường vừa khóc vừa nhớ em. Tạm biệt, những ngày tôi giống như đứa trẻ. Tạm biệt, những ngày sau này, mong rằng em chân cứng đá mềm, người tôi từng gặp những ngày rực rỡ nhất mãi không đổi thay.
Reply

guriyayaya

Người đẹp ơi tui nhắn tin fb cho người đẹp mà hổng có đượccccccc ಥ_ಥ

guriyayaya

@mooneverch_ange Tui hỏng có ib được nàng ơi fb bị làm sao ó :(((( Nàng chấm 1 cái trước được kooo
Reply

mooneverch_ange

@guriyayaya ụa tui đang thi nên khôm có check fb á sogy bồ nha(⁠@⁠_⁠@⁠) tui check thì hông thấy ib áaa
Reply

mooneverch_ange

Dù đã dặn lòng mình cả trăm ngàn lần, cả trăm ngàn lần rồi, em à.
          
          Nhìn cái cách tôi vờ như cuộc sống của mình không có em vẫn tốt chán. Tôi thậm chí còn tăng mấy cân, trắng trẻo hơn, học hành hay sự nghiệp cũng đều tốt hơn tôi ở quá khứ quá khác nhiều.
          
          Nhưng những điều ấy làm thế nào để lấp đầy cái hố sâu không thấy đáy, vừa tối tăm lại rỉ máu của tôi đây?
          
          Tôi từng nghĩ rằng, tôi yêu em không vì điều gì cả. Họ yêu một người vì người đó khác với thế giới. Còn em, em chỉ là một người quá đỗi bình thường, không xuất chúng, không giàu có, không đẹp mĩ miều.
          
          Có lẽ, yêu một người không phải vì người ấy đặc biệt, mà vì người trong mắt tôi rất đặc biệt. Trước đây rất lâu tôi từng viết trong sổ tay của mình rằng, em rất nổi bật kể cả trong đám đông giờ tan tầm. Đến bây giờ, trong mắt tôi em vẫn vậy. Tôi chưa nhìn thấy dáng hình, cũng chưa phân biệt được âm thanh, nhưng ngay cái khoảnh khắc lướt qua em, tôi đã biết là em rồi.
          
          Tôi vãng lai qua rất nhiều cuộc đời khác nhau. Khi là một nhà thám hiểm dũng cảm, sẵn sàng đương đầu để chạm tới vinh quang; khi là một người bạn hay khóc lóc, yếu đuối lại ủy mị; khi là một nhà văn say tình, uống đến cạn ánh mắt người.
          
          Tôi đã nghĩ đến cả trăm ngàn lần, không biết cô gái tên tôi từng bước qua cuộc đời em có dáng vẻ như thế nào.
          
          Và tôi đã dặn lòng mình cả trăm ngàn lần rằng, câu chuyện của chúng ta viết trên trang giấy, qua thời gian đã phai mờ cả rồi.

mooneverch_ange

*khác quá nhiều
Reply

mooneverch_ange

Lần này gặp anh, có cảm giác như đã trôi qua cả ngàn năm.
          
          Lần kế tiếp, dù là hàng trăm ngàn năm, dù phải đi qua bao nhiêu kiếp làm người, em cũng nguyện ý chờ đợi.
          
          Chúc anh một ngày tốt lành, hẹn gặp lại nhau khi ta trở về nhà.

mooneverch_ange

Bẵng qua một thời gian, vậy mà em lại quên đi tất cả.
          
          Quên mất cách em khóc đến vỡ tan bầu trời đêm, quên mất em cô đơn lạc lõng giữa ngã tư đông người.
          
          Quên mất cách em từng dựa vào anh để sống, cách em ghét bỏ bản thân mình vì để ta lạc nhau. Em quên tất cả.
          
          Sau cùng, hình như em sớm đã không cần anh nữa.
          
          Em đã từng ngoái đầu khi nghe thấy thanh âm thâm trầm của anh, em đã từng hồi hộp lo lắng khi thấy anh đi ngang qua trước mặt.
          
          Mọi chuyện về chúng ta, đều thuộc về quá khứ. 
          
          Có lẽ, ta cứ vậy mà để nó ngủ yên.
          
          Đừng nhắc lại những chuyện khiến ta buồn một lần nữa.
          
          Đừng nhắc lại những chuyện khiến ta rung động một lần nữa.
          
          Được sống lại một lần nữa, cả anh, và em, hãy thử một thế giới không có nhau. Xem xem mình đã vì nhau mà bỏ qua những gì, anh nhé.

mooneverch_ange

Mối quan hệ của tao với nó như thể một thằng siêu tự tin vào bản thân và một cô nàng siêu chảnh luôn có thể hạ gục sự tự tin đó vậy.
          
          Tao luôn nghĩ rằng tao là bất bại, tao giỏi vl, tao sẽ đéo bao giờ thất bại trước cái gì. Nhưng dù cho bao nhiêu lần tao vẫn thất bại trước nó. Nó là ánh trăng sáng tao luôn tự tin rằng tao có thể theo đuổi được, tao tự ép và bị ép bản thân phải yêu nó. Nhưng dù cho bao nhiêu lần tao vẫn đéo làm được.
          
          Nó là Toán, thứ củ l tao vừa hận vừa thù nhất trên đời mà lúc nào tao cũng nghĩ nó dễ nhất quả đất.
          
          Nó là Toán, thứ thuốc phiện gây ảo giác cho học sinh, lúc nào ôn bài cũng làm được, ngồi trong phòng thi cũng nghĩ mình làm được, ra khỏi phòng thi thì mất điểm dần theo từng bước chân.
          
          Một bước, "à nãy quên đổi đơn vị".
          
          Hai bước, "tiếc hai câu nâng cao cuối cùng vcl".
          
          Ba bước, "bỏ mẹ đổi pi = 3,14 à".
          
          Thế là từ 9,5 còn đúng 7.
          
          Dm đời đã sinh ra Toán còn sinh ra tao.
          
          Nếu hôm nay tao còn nhìn thấy bản mặt của nó tao sẽ hoá thú và chạy vào rừng không bao giờ cần học nữa.
          
          Ngày mai thì tôi và Toán sẽ nối lại tình xưa ❤️ ♡ Chồng à anh đừng đánh em nữa hôm nay ngày mai tương lai em sẽ học toán thật chăm chỉ ạ

mooneverch_ange

fact (của t) k ai cãi
Reply

mooneverch_ange

Tình cũ không bao giờ làm ta đau khổ. Chỉ có anh ấy, người tình trăm năm mới làm ta đau đầu - đau lòng - đau tim thôi.
Reply

mooneverch_ange

Em nhận ra, dưới danh nghĩa bạn bè, mình chẳng là gì cả. Mới hôm trước anh và em còn đang cùng nhau ở dưới một tán ô, hôm sau đã chẳng còn ai ở lại bên em rồi. Đấy là định nghĩa của "bạn bè" đấy, vãng lai qua đời nhau, cho nhau chút vui vẻ rồi ghé thăm nơi khác. Ở nơi ấy anh có hạnh phúc không? Em biết là anh đang mãn nguyện, em biết là anh đang cố để bỏ rơi em, em biết là anh muốn quên đi quá khứ.
          
          Em cũng thế, nhưng em chẳng biết phải làm như thế nào.
          
          Chẳng lẽ, cứ nói quên là quên nhanh được sao.
          
          Cùng một lời nói, nhưng tất cả đàn ông trên thế giới đều biết.
          
          Bởi vì anh đến, vừa kịp lúc bầu trời em đổ cơn mưa, đến tan nát, nên anh mới trở thành người đặc biệt hơn tất thảy. Nếu không phải anh, em chưa từng nghĩ đến một ai khác. Là anh đã đứng dưới cơn mưa, để cho mình ướt đẫm rồi ôm lấy cõi lòng biến động của em, là anh đã nghiêng ô về phía em, là anh đã lau đi giọt nước mắt em nhoè rơi trên khoé mắt...
          
          Anh à, có nhiều chuyện em hiểu rằng mình phải quên đi.
          
          Nhưng vết sẹo đã đóng vảy của em, nếu quên đi sẽ rách ra, trống hoác. Một lần nữa đổ vỡ, một lần nữa tan nát, một lần nữa dằn vặt bản thân em đang sống không vì điều gì cả. Em có ích kỉ không, nếu em chôn chặt kỉ niệm của ta vào tận đáy lòng, giữa đêm cơn đau ấy sẽ dằn vặt một mình em, nỗi đau của hiện tại, nỗi đau của việc không chỉ mất anh, em còn mất người bạn thân. Em mất tất cả rồi, em chỉ còn những quá khứ xa xôi em không thể chạm tới. Vậy anh có thể một lần nữa, tha thứ cho em như những ngày ta còn nghĩ đến "chúng ta", bao dung cho lỗi lầm của em như ngày em và anh nghiêng đầu nhìn bóng hình nhau trong ánh mắt, để em yêu lấy quá khứ, căm hờn ngày hôm nay, ngày mà anh đã đi đến phương xa ấy.
          
          Hứa với anh rằng, chỉ một mình em nghĩ đến "chúng ta" thôi.

mooneverch_ange

đi gội đầu đây byee
Reply

mooneverch_ange

//// không biết có ai sẽ đọc không, nhưng mình thực sự mong rằng trên thế giới này những người không thuộc về ta, ta cùng đừng gặp và đừng đơn phương nữa.
Reply

mooneverch_ange

"Người tầm thường như vậy sao phải đau khổ vì hắn?" Bởi vì trong những lần anh trở thành đặc biệt nhất, anh đã vừa kịp ôm lấy em khi tim em cheo leo trên vực thẳm cuộc đời. Bởi vì em của hôm nay là do anh cứu lấy, cũng là do anh huỷ hoại nên anh mới mãi là một phần đau khổ trong em như vậy.
Reply