Những mối tình cũ bao giờ cũng khiến mình nhớ mãi không quên.
Mình nhớ mãi một buổi chiều tháng mười hai ba năm trước, mình ngồi trước cổng trường, viết vào cuốn sổ tay với mấy trang tách rời mấy dòng rồi rơi nước mắt.
"Hôm nay trời gió lớn lắm, mong là em không bị lạnh, tôi sẽ lo."
Mình vô thức khắc ghi dáng vẻ của người vào tim. Nhớ từ cái áo khoác gió hôm nay người mặc, đôi giày mới của người hôm nay thắt dây gọn gàng lại rồi, cái cách người mặc áo khoác kéo khoá cao đến cằm, cái cách người bao giờ cũng cười, và dịu dàng với mình.
Chuyện ấy đã qua cách đây ba năm rồi, từ khi mình vẫn còn trẻ con chán.
Bây giờ thì khác, mình chẳng còn có thể lãng mạn hoá cách một ai đấy mặc áo khoác, thắt dây giày, leo lên xe rồi đi về nhà như một chàng hoàng tử mùa đông nữa. Năm nay cũng là một năm tẻ nhạt, nhưng bởi vì có mọi người, có những người mình đang vì họ mà cố gắng lại trở nên thật đẹp đẽ.
Hà Nội, gần cuối năm 2024.