ng-dieu

Quê hương anh nước mặn, đồng chua
          	Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
          	Anh với tôi đôi người xa lạ
          	Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
          	Súng bên súng, đầu sát bên đầu
          	Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
          	Đồng chí!
          	
          	Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
          	Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
          	Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
          	Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
          	Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
          	
          	Áo anh rách vai
          	Quần tôi có vài mảnh vá
          	Miệng cười buốt giá
          	Chân không giày
          	Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
          	
          	Đêm nay rừng hoang sương muối
          	Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
          	Đầu súng trăng treo.
          	 
          	Đồng chí - Chính Hữu

_sadbabehiuhiu_

Em cảm ơn vì đã ủng hộ cho fic của em ạ :3

_sadbabehiuhiu_

ỏ em cảm ơn nhiều ạ, bản thân em còn nhiều sai sót khi viết tiếng miền trung nên là có những độc giả như thế này em biết ơn lắm ạ. :3
Reply

ng-dieu

@_duaishere_  không có gì nhé, bản thân là người miền trung nên tôi cực kì có ấn tượng với giọng văn của má đào thơ thẩn <3
Reply

ng-dieu

Quê hương anh nước mặn, đồng chua
          Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
          Anh với tôi đôi người xa lạ
          Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
          Súng bên súng, đầu sát bên đầu
          Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
          Đồng chí!
          
          Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
          Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
          Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
          Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
          Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
          
          Áo anh rách vai
          Quần tôi có vài mảnh vá
          Miệng cười buốt giá
          Chân không giày
          Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
          
          Đêm nay rừng hoang sương muối
          Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
          Đầu súng trăng treo.
           
          Đồng chí - Chính Hữu

ng-dieu

Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi
          Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa...” mẹ thường hay kể
          Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
          Đất Nước lớn lên khi dân mình biết tròng tre mà đánh giặc
          Tóc mẹ thì bới sau đầu
          Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn
          Cái kèo, cái cột thành tên
          Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng
          Đất Nước có từ ngày đó...
          
          Đất là nơi anh đến trường
          Nước là nơi em tắm
          Đất Nước là nơi ta hò hẹn
          Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
          Đất là nơi “con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc”
          Nước là nơi “con cá ngư ông móng nước biển khơi”
          Thời gian đằng đẵng
          Không gian mệnh mông
          Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ
          Đất là nơi Chim về
          Nước là nơi Rồng ở
          Lạc Long Quân và Âu Cơ
          Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng
          Những ai đã khuát
          Những ai bây giờ
          Yêu nhau và sinh con đẻ cái
          Gánh vác phần người đi trước để lại
          Dặn dò con cháu chuyện mai sau
          Hằng năm ăn đâu làm đâu
          Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ
          Trong anh và em hôm nay
          Đều có một phần Đất Nước
          Khi hai đứa cầm tay
          Đất Nước trong chúng mình hài hoà nồng thắm
          Khi chúng ta cầm tay mọi người
          Đất nước vẹn tròn, to lớn
          
          Mai này con ta lớn lên
          Con sẽ mang đất nước đi xa
          Đến những tháng ngày mơ mộng
          Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình
          Phải biết gắn bó san sẻ
          Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở
          Làm nên Đất Nước muôn đời...
          Đất nước - Nguyễn Khoa Điềm

ng-dieu

Đất là nơi anh đến trường,
            Nước là nơi em tắm,
            Đất nước là nơi ta hò hẹn,
            Đất nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
            Đất là nơi con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc
            Nước là nơi con cá ngư ông móng nước biển khơi
Reply

ng-dieu

Ta lớn lên khao khát những chân trời
            Những mảnh đất chân mình chưa bén được
            Những biển khới chứa mặt trời đỏ rực
            Những ngàn sao trôi miết giữa màu xanh
            Ôi có cách gì ta được ngắm những bình minh
            Buổi vũ trụ chớp bùng nên sự sống
            Và ánh sáng trên chiếc xe vàng chuyển động
            Bỗng một ngày ấm áp kể ta nghe
            Về những con ngươi của thiên thể xa xôi
            Muốn bầu bạn với con người Trái đất
            Ôi phút đó ta vùng lên ngây ngất
            Muốn ôm choàng hết tất cả trời mây
            Trái tim tay nặng trĩu những mê say
            Sẽ gieo xuống làm âm vang mặt đất...
            
            Nhưng em ơi, cái điều trông đợi nhất
            Vẫn những gì có thể có hôm nay
            Từ hôm nay, trên mảnh đất ta đây
            Ta nắm nó như sợi mây vững chãi
            Rồi rút dần từ cánh rừng vĩ đại
            Của cuộc đời hằng nuôi dưỡng chúng ta
            Và diệu kỳ thay! Ta bỗng loá bất ngờ
            Ta đã thấy cuộc đời vô hạn
            Giữa đất đai, nhân dân, bè bạn
            Ta tìm ra ánh sáng của Con Người
            Những Con Người làm sông núi sáng tươi...
Reply

ng-dieu

Những em biết không
            Có biết bao người con gái, con trai
            Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi
            Họ đã sống và chết
            Giản dị và bình tâm
            Không ai nhớ mặt đặt tên
            Nhưng họ đã làm ra Đất Nước
            Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng
            Họ truyền lửa cho mỗi nhà từ hòn than qua con cúi
            Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói
            Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân
            Họ đắp đập be bờ cho người sau trông cây hái trái
            Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm
            Có nội thù thì vùng lên đánh bại
            Để Đất Nước này là Đất Nước Nhân dân
            Đất Nước của Nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại
            Dạy anh biết “yêu em từ thuở trong nôi”
            Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội
            Biết trồng tre đợi ngày thành gậy
            Đi trả thù mà không sợ dài lâu
            Ôi những dòng sông bắt nước từ lâu
            Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát
            Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác
            Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi
            Người dạy ta nghèo ăn cháo ăn rau
            Biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi
            Cái cuốc, con dao, đánh lừa cái tuổi
            Chén rượu đánh lừa cơn mỏi, cơn đau
            Con nộm nang tre đánh lừa cái chết
            Đánh lừa cái rét là ăn miếng trầu
            Đánh lừa thuồng luồng xăm mình xăm mặt
            Đánh lừa thằng giặc là chuyện Trạng Quỳnh
            Nhưng lạ lùng thay, nhân dân thông minh
            Không hề lừa ta dù ca dao, cổ tích
            Ta lớn lên bằng niềm tin rất thật
            Biết bao nhiêu hành phúc có trên đời
            Dẫu phải khi cay đắng dập vùi
            Rằng co Tấm cũng làm về hoàng hậu
            Cây khế chua có đại bàng đến đậu
            Chim ăn rồi trả ngon ngọt cho ta
            Đất đai cỗi cằn thì người sẽ nở hoa
            Hoa của đất, người trồng cây dựng cửa
            Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa
            Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào
            Ta nghẹn ngào, Đất Nước Việt Nam ơi!...
Reply

ng-dieu

Sáng mát trong như sáng năm xưa
          Gió thổi mùa thu hương cốm mới
          Tôi nhớ những ngày thu đã xa
          Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
          Những phố dài xao xác hơi may
          Người ra đi đầu không ngoảnh lại
          Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
          
          Mùa thu nay khác rồi
          Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
          Gió thổi rừng tre phấp phới
          Trời thu thay áo mới
          Trong biếc nói cười thiết tha!
          Trời xanh đây là của chúng ta
          Núi rừng đây là của chúng ta
          Những cánh đồng thơm mát
          Những ngả đường bát ngát
          Những dòng sông đỏ nặng phù sa
          
          Nước chúng ta
          Nước những người chưa bao giờ khuất
          Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất
          Những buổi ngày xưa vọng nói về!
          Ôi những cánh đồng quê chảy máu
          Dây thép gai đâm nát trời chiều
          Những đêm dài hành quân nung nấu
          Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
          Từ những năm đau thương chiến đấu
          Ðã ngời lên nét mặt quê hương
          Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
          Ðã bật lên những tiếng căm hờn
          
          Bát cơm chan đầy nước mắt
          Bay còn giằng khỏi miệng ta
          Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
          Ðứa đè cổ, đứa lột da...
          
          Xiềng xích chúng bay không khoá được
          Trời đầy chim và đất đầy hoa
          Súng đạn chúng bay không bắn được
          Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
          
          Khói nhà máy cuộn trong sương núi
          Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
          Ôm đất nước những người áo vải
          Ðã đứng lên thành những anh hùng.
          
          Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
          Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
          Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
          Lòng ta bát ngát ánh bình minh.
          
          Súng nổ rung trời giận dữ
          Người lên như nước vỡ bờ
          Nước Việt Nam từ máu lửa
          Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
          
          Đất nước - Nguyễn Đình Thi