nganphuongnguyn

Đôi khi em nghĩ thế này
          	Có lẽ em chẳng dành cho nghệ thuật
          	Cho những mộng mơ và rung cảm trữ tình
          	Rằng em thực ra khô khốc và nông cạn
          	Rằng em chỉ đang giả vờ mình cao quý,
          	tri thức, lãng tử, đầy mộng mơ
          	Em thấy mình bất tài và hèn nhát
          	Rồi ai sẽ có thể yêu em
          	Khi chính em còn ghét bỏ bản thân mình?
          	

nganphuongnguyn

Đôi khi em nghĩ thế này
          Có lẽ em chẳng dành cho nghệ thuật
          Cho những mộng mơ và rung cảm trữ tình
          Rằng em thực ra khô khốc và nông cạn
          Rằng em chỉ đang giả vờ mình cao quý,
          tri thức, lãng tử, đầy mộng mơ
          Em thấy mình bất tài và hèn nhát
          Rồi ai sẽ có thể yêu em
          Khi chính em còn ghét bỏ bản thân mình?
          

nganphuongnguyn

Thật khó để nhận ra lúc nào là cần thiết để lên tiếng, sau bao lần vạ miệng triết lí nhảm nhí thì mình chả còn tin vào cái linh cảm chết  tiệt của mình nữa. Từ đó mình chọn cách lắng nghe, khá là vô dụng, nhất là khi người ta còn chẳng muốn nói, có lẽ mình nên hỏi, nhưng rồi mở đoạn luôn là phần gian nan nhất của bài văn ‍♀️

ThienMyNuong2

@ nganphuongnguyn  ❤
Reply

nganphuongnguyn

Dạo gần đây tôi chẳng muốn phải cảm nhận một điều gì cả. Cứ thức dậy mỗi sáng, làm những công việc quen thuộc kết thúc một ngày dài bằng cái nhắm mắt chẳng mấy an yên, bằng không một giấc mơ nào xuất hiện, bằng một màu đen nặng trĩu nơi mí mắt chực chờ. Có chăng khác thường ở chỗ mình chẳng còn nhạy cảm nữa..