ngoclinhlinhttm

Em thương người mà

ngoclinhlinhttm

Những ngày tháng tăm tối nhất ấy, mình ngốc nghếch vô cùng, cố níu kéo những người xung quanh ở bên chỉ để không phải chiến đấu một mình. 
          Cho dù mình biết, có làm gì đi nữa, tội lỗi ấy vẫn là mình gây ra, và nỗi đau ấy, không ai hiểu. 
          Nhưng mình vẫn giữ những người "bạn" ấy ở bên, than thở, khóc lóc, chỉ để chối bỏ sự thật. Rằng mình đang bị vứt bỏ. Rằng mình hoàn toàn cô độc. 
          Mình cố níu lấy ai đó, người có thể nói chuyện với mình mỗi đêm và cùng mình chia sẻ từ những chuyện tầm phào đến những chuyện nhân sinh cuộc sống, dù biết người đó luôn coi thường mình và chỉ trao cho mình những điều dối trá. 
          Chỉ là mình không thể tin tưởng vào gia đình, chỉ là mình không thể cầu cứu bất cứ ai, mình chỉ có thể níu kéo những người xung quanh để tự lừa mình rằng mình vẫn ổn, để giữ cho mình không sụp đổ. 
          Nhưng cuối cùng mình vẫn sụp đổ. Bạn bè vẫn bỏ rơi mình, vẫn chỉ có mình mình đơn độc chiến đấu. Những người mình yêu quý vẫn làm mình tổn thương. Gia đình vẫn đày đọa mình suốt một thời gian dài. Và những đêm trùm chăn kín đầu để không ai nghe thấy tiếng nức nở, mình vẫn chỉ có một mình. Không ai biết, không một lời an ủi, không một vòng tay chở che. 
          Nghĩ lại, thảm hại thật.

ngoclinhlinhttm

" Nụ cười của cậu ấy dường như đang phai mờ dần. Không được. Tôi không muốn quên, tôi không thể quên. Tôi không được phép quên.
          "Làm ơn..."
          Trong một thoáng, tôi nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt. Giọng của cậu. Tôi ngẩng đầu lên. Nhưng trước mắt tôi chỉ có cô ấy, và gương mặt bi thương của cô gọi tôi về hiện tại. 
          "Làm ơn..."
          Tôi run rẩy bật khóc. 

ngoclinhlinhttm

@ ngoclinhlinhttm  ơ quên mẹ nó plot này như nào rồi 
Reply

ngoclinhlinhttm

"tớ đã quên mất cách cất lên tiếng nói mất rồi. Có lẽ thế... Chăng?"
          Cậu khẽ thì thầm. Tôi bối rối, muốn mói gì đó nhưng chẳng biết phải nói gì. Tôi thậm chí còn chẳng biết cậu đang nói với tôi, hay tự nhủ với lòng mình? 
          Cậu cúi đầu, mắt thoáng long lanh. Nhưng rồi cậu bật cười, lại khẽ khàng mắng bản thân:
          "vớ vẩn quá đi"
          rồi trượt khỏi lan can và chạy đi mất. 

ngoclinhlinhttm

Mình vẫn luôn hi vọng rằng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Mình hi vọng đó chỉ là nhầm lẫn, giống như trong câu chuyện mình và cậu từng đọc. Mình hi vọng vào một phép màu. Mình nhắm mắt rồi lại mở mắt, chỉ muốn hiện thực tàn nhẫn tan biến đi. Mình đơ lặng người, rơm rớm, run rẩy, nguyện cầu, hi vọng rồi lại tuyệt vọng.
          Mình không thể ngờ, chẳng bao giờ có thể ngờ chuyện đó lại xảy ra với người ấy. 
          Cậu sẽ phải làm sao đây? 
          Chúng ta, sẽ phải làm sao đây? 

ngoclinhlinhttm

Giống như một câu chuyện vậy. Và thật hi vọng nó chỉ là một câu chuyện. 
Reply

ngoclinhlinhttm

Vì cậu ấy là cô gái tuyệt vời nhất mình từng biết, nên mình tin cậu ấy sẽ ổn, cậu ấy sẽ làm mọi chuyện ổn theo
Reply

ngoclinhlinhttm

@ ngoclinhlinhttm  mà làm gì có chúng ta chứ. Mình sẽ chỉ làm hỏng việc thôi
Reply

ngoclinhlinhttm

Tại sao mình phải băn khoăn nhỉ, khi rõ ràng đó không phải chuyện liên quan tới mình? 
          Nhưng sự bao dung và cố chấp đó, sự dịu dàng bảo vệ đó, sự "không thể buông bỏ" đó, thật quá giống với mình ngày xưa. 
          Mọi thứ đều chưa rõ ràng, đều chỉ là phỏng đoán của mình. Nhưng nếu mọi chuyện đúng là như thế, thì cậu ấy đã bước vào vết xe đổ của mình ngày xưa (hay là cho tới tận bây giờ?) mất rồi. Và sớm muộn cậu ấy cũng sẽ đau khổ. 
          Sau tất cả, cậu ấy là một người bạn mình rất trân trọng, vì thế mình không muốn cậu ấy đau khổ. Cậu ấy thật giống mình ngày xưa, nhưng lại đáng thương theo một cách rất khác biệt. Mình và cậu ấy đều giống như hai chú rối hề chỉ được đem đi mua vui trong phút chốc. 
          Mình phải làm gì đây nhỉ...

ngoclinhlinhttm

Phải chăng mình đã quá phiền phức? 
          Rõ ràng mình chưa bao giờ để ý đến chuyện đó, nhưng chỉ riêng người đó là làm mình luôn bận tâm. Mình không muốn chị ấy ghét mình.
          Chị ấy là một người rất quan trọng.