nhung_ky_uc_cu
Link to CommentCode of ConductWattpad Safety Portal
Rời đi, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Tại sao chúng ta lại ràng buộc lẫn nhau? Tại sao chúng ta lại gặp nhau để rồi ra nông nỗi này? Để rồi mọi người chúng ta ai cũng mắc kẹt trong thế giới này.
Giống như câu nói:”Người trong chăn mới thấy có rận” Chúng ta gặp và yêu nhau, tổ chức đám cưới và biết bao nhiêu lời thề non hẹn biển, và sau này là một gia đình. Nhưng câu chuyện không kết thúc với cái câu “Happy Ending” hay “Happy Ever After” ngay cả khi chúng ta là một gia đình đi chăng nữa, mà đôi khi là một gánh nặng. Đến cuối cùng, ta nhận ra con đường mình đi là sai, ta nhận ra quãng thời gian lúc đầu chỉ là đẹp, chỉ là khởi đầu của tất cả mọi biến cố, chỉ là hai bên là vườn hoa màu sắc sặc sỡ và hương thơm ngào ngạt để che đi cái bản chất xấu xí của nó.
Ta nhận ra tình yêu vĩnh cửu là không có thật, và cuộc sống là thứ đốn mạt vì lúc nào cũng muốn “lật thuyền” của chúng ta để muốn phá nát đi cái gọi là tình yêu.
Rồi thì chúng ta hét vào mặt nhau, hét to vào, hét lớn vào,
Chúng ta bị tổn thương, chúng ta mệt mỏi. Thay vì lắng nghe, tự hỏi mình đã làm sai điều gì và tìm một lối đi khác, ta đi thẳng vào ngõ cụt. Để rồi ai đó chịu trách nhiệm cho chuyện này. Thay vì bao dung và kiềm chế bản thân, ta chửi trời, ta chửi định mệnh. Ta chửi rằng tại sao duyên mệnh lại cho ta gặp nhau, tại sao lúc đó tôi lại yêu ông mà không phải ai khác tốt đẹp hơn, tại sao lại là ông mà không phải ai khác.
Chúng ta không còn tình yêu nữa, chúng ta mệt mỏi chuyện này, chúng ta buông tay. Just let it go.
Nhưng chúng ta chưa bao giờ dòm ngó vào cái tờ gọi là “đơn li hôn”, chưa một lần động vào nó bởi vì nhiều điều ngăn cản, và câu chuyện của chúng ta vẫn tiếp tục diễn ra thường ngày. Chỉ là không như trước, không như cuộc sống trước kia nữa, ta không còn nói chuyên nữa, không hỏi thăm, không yêu thương nhau. Chúng ta giống như những vị khách sống nhà trọ.
31.7.2019
BieenLe
Thân ái chào bạn!
Tôi là Biên Lê.
Nếu bạn có hứng thú và thời gian rảnh thì xin hãy ghé qua tác phẩm của tôi tên “Cơn Mưa Giông Hà Nội”.
https://my.w.tt/9B83W0PNL7
Câu chuyện dành cho những ngày mưa tầm tã của Hà Nội. Có chút buồn, có chút khắc khoải, lại có nhẹ nhàng và cả chút ngốc nghếch dành cho mối tình đơn phương đầu.
Tôi rất mong được nghe nhận xét hay phản hồi về câu chuyện từ bạn.
Xin lỗi vì đã làm phiền thời gian của bạn.
Chân thành cảm ơn.
Biên Lê
nhung_ky_uc_cu
Rời đi, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Tại sao chúng ta lại ràng buộc lẫn nhau? Tại sao chúng ta lại gặp nhau để rồi ra nông nỗi này? Để rồi mọi người chúng ta ai cũng mắc kẹt trong thế giới này.
Giống như câu nói:”Người trong chăn mới thấy có rận” Chúng ta gặp và yêu nhau, tổ chức đám cưới và biết bao nhiêu lời thề non hẹn biển, và sau này là một gia đình. Nhưng câu chuyện không kết thúc với cái câu “Happy Ending” hay “Happy Ever After” ngay cả khi chúng ta là một gia đình đi chăng nữa, mà đôi khi là một gánh nặng. Đến cuối cùng, ta nhận ra con đường mình đi là sai, ta nhận ra quãng thời gian lúc đầu chỉ là đẹp, chỉ là khởi đầu của tất cả mọi biến cố, chỉ là hai bên là vườn hoa màu sắc sặc sỡ và hương thơm ngào ngạt để che đi cái bản chất xấu xí của nó.
Ta nhận ra tình yêu vĩnh cửu là không có thật, và cuộc sống là thứ đốn mạt vì lúc nào cũng muốn “lật thuyền” của chúng ta để muốn phá nát đi cái gọi là tình yêu.
Rồi thì chúng ta hét vào mặt nhau, hét to vào, hét lớn vào,
Chúng ta bị tổn thương, chúng ta mệt mỏi. Thay vì lắng nghe, tự hỏi mình đã làm sai điều gì và tìm một lối đi khác, ta đi thẳng vào ngõ cụt. Để rồi ai đó chịu trách nhiệm cho chuyện này. Thay vì bao dung và kiềm chế bản thân, ta chửi trời, ta chửi định mệnh. Ta chửi rằng tại sao duyên mệnh lại cho ta gặp nhau, tại sao lúc đó tôi lại yêu ông mà không phải ai khác tốt đẹp hơn, tại sao lại là ông mà không phải ai khác.
Chúng ta không còn tình yêu nữa, chúng ta mệt mỏi chuyện này, chúng ta buông tay. Just let it go.
Nhưng chúng ta chưa bao giờ dòm ngó vào cái tờ gọi là “đơn li hôn”, chưa một lần động vào nó bởi vì nhiều điều ngăn cản, và câu chuyện của chúng ta vẫn tiếp tục diễn ra thường ngày. Chỉ là không như trước, không như cuộc sống trước kia nữa, ta không còn nói chuyên nữa, không hỏi thăm, không yêu thương nhau. Chúng ta giống như những vị khách sống nhà trọ.
31.7.2019
lebaongocd
Lướt dưới hội thoại mới ngỡ ra là chị hơn tuổi em >v< Cảm ơn chị vì đã qua đọc fic của em nhé <3
nhung_ky_uc_cu
@ N_Kayoko hì hì có gì đâu =3= mà chị rất ấn tượng với mấy cái ảnh bìa của em đó nghe em tự pts luôn sao ?
•
Reply
DaoYoon-gi
Cho e Lèm quen nha chị
Ruby_Yumi
Chị ơi là em nè,chị nhớ em hok?
clamderoux
Chào chị, em là Yu mem 4D giống chị á. Qua đây chào chị thôi chứ ko có j đâu :))
Klq: sinh nhật em trước sinh nhật chị 3 ngày á ko cùng năm thôi (23/11/2k4)
nhung_ky_uc_cu
@ Yu_2k4 À, chào em :)) Chị là thành viên mới, có vẻ như em tổ chức sn trước chị rồi nhỉ :>
•
Reply
_poMio_
Cuối cùng cũng mò vào InoSai :))))
nhung_ky_uc_cu
@ emgaingoailanhdia Nó rất mới lạ, tớ phải nói nó rất mới lạ vì không giống những mô típ khác, ngay cả Windy cũng vậy :) Cậu đã thể hiện một phong cách văn của cậu rất tuyệt vời :) Tớ không thể tìm thấy khuyết điểm trong truyện của cậu :)) Các sự việc diễn ra 1 cách logic, thắt nút và mở nút câu chuyện hợp lí. Thay vì các mô típ khác thì chỉ nói về cặp đôi chính thì ngoài cặp InoSai ra cậu đã miêu tả các cặp đôi khác, nhưng không khiến nó mờ nhạt, mà lại sinh động. Nó giống như là một bộ Naruto thật sự, tớ cảm giác nó ko chỉ đơn giản là fanfic :> và tớ lại thích cái tính hơi nhõng nhẹo của Sai, vì nó mắc cười lắm. Tớ lại thích cái giọng văn nhẹ nhàng của cậu hơn những cái fic mà cậu biến đổi nó. Vậy thoi, nhận xét của tớ đấy :>
•
Reply
_poMio_
Truyện vẫn hay và vẫn không được biết tới. Tôi chợt thấy thương thay cho nàng :<
nhung_ky_uc_cu
@ emgaingoailanhdia Sướng vại, tôi ở đây đợi hoài chẳng ai đến. Nghe có vẻ giống số phận -.-
•
Reply
nhung_ky_uc_cu
@ emgaingoailanhdia hì hì ^^ tôi nghĩ là do tôi ít đi làm quen, bình luận kb nên mới vậy....
•
Reply
AnneGrayx
Heeey SweetChildFox! (xin lỗi vì tớ chẳng biết gọi cậu thế nào)
Chúng mình có chung hầu hết sở thích đấy =))))
Tớ chỉ qua đây để nói như thế thôi :P