oliviaa_2469

Chính bản thân đã nói rằng : " Không có đứa nào ngu mà biết được lời nói dối lại ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói dối đó." Thì ra mình chính là đứa ngu đó. 

oliviaa_2469

Hôm nay mọi thứ dường như quay lưng lại với tôi. Lần đầu tiên tôi tải nhật ký về và viết. Học hành vẫn cứ tàn tàn như vậy, không gọi là tốt nhưng không đến nỗi tệ. Còn chuyện tình cảm, có vẻ anh ấy đã chán tôi rồi, phải chi tôi đừng quá vội vã và tin tưởng như vậy, phải chi tôi đừng đi quá giới hạn của một người con gái thì có lẽ tôi sẽ không đau khổ day dứt như vậy. Sự ràng buộc và thói quen khiến tôi khó có thể rời xa anh ấy, tôi đã vứt bỏ toàn bộ cái tôi, tôn nghiêm của mình để níu tay anh ấy lại , tôi nghĩ tôi sẽ chịu đựng, nhưng sao khó quá. Anh ấy nói chuyện cộc cằn với tôi, anh ấy không còn như trước nữa. Tôi ước gì thời gian dừng lại ở lúc chúng tôi mới quen nhau, tôi có thể tận hưởng những điều ngọt ngào mà anh ấy dành riêng cho tôi. Mai sẽ là kỉ niệm 6 tháng, anh ấy không quan tâm mọi thứ, hôm qua chúng tôi cãi nhau, lại một lần nữa tôi là người xin lỗi và làm lành, hôm nay anh ấy trách tôi không hiểu anh ấy. Thực ra người không hiểu chính là anh, và cái mà tôi không hiểu là cách anh ấy nói chuyện với tôi như kẻ thù, không hề có một chút tôn trọng. Người ta nói đúng, những thứ mà dễ dàng đạt được, sẽ không được quý trọng. Phải chi lúc trước tôi tỉnh táo và cứng rắn hơn để không dễ dàng trao thân cho anh, thì bây giờ có lẽ tôi đã tự tin để sống hơn. Yêu anh thương anh trao anh tất cả, và kết quả tôi nhận được là sự lạnh nhạt và hờ hững. Lúc sáng, dường như tôi đã có ý định tự tử, chết rồi thật thoải mái, không vướng bận bất cứ điều gì, học hành tình cảm tiền bạc, tôi ước gì tôi có thể thả người vào cơn gió rồi ra đi nhẹ nhàng.

oliviaa_2469

Hôm nay em đội mưa, đi đến những nơi có đầy kỉ niệm của tụi mình, em muốn rửa sạch những cảm xúc em dành cho anh, nhưng nó cứ như là một vết bẩn khó rửa, cứ thế mà dính chặt vào lòng em. Hôm nay em mệt. Em cứ mong mình bị một trận bệnh thật nặng, sau khi khỏi bệnh em cũng sẽ quên đi anh và vô vàn thứ khác.

oliviaa_2469

Anh bệnh rồi. Chúng ta đang rất vui vẻ nhưng khoảng thời gian này lại khiến em trở nên mệt mỏi. Một ngày nói với anh chưa quá 10 câu thì anh đã bảo anh mệt cần nghỉ ngơi. Em buồn lắm. Liên lạc anh không được em lo đến phát sốt tới nơi. Lần đầu tiên em gom hết can đảm để chạy xe qua nhà anh, đơn giản chỉ để mua thuốc và muốn gặp anh một tí thôi. Nhưng chắc anh không cảm thấy vui đâu nhỉ, anh chê em phiền rồi... Khi sự quan tâm của em đối với anh trở nên phiền phức. Em suy nghĩ liệu có khi nào anh muốn dừng lại không ? Cũng đúng, em phiền quá mà ... Em không muốn dừng lại... em còn thương anh lắm... Nhưng biết sao được. Em xin lỗi vì tất cả.

oliviaa_2469

Em bắt đầu thấy mệt mỏi rồi. Khoảng cách của chúng ta dần xa nhau rồi. Anh rất bận với những việc xung quanh, anh muốn em trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng anh à, vì em không mạnh mẽ nên em mới cần anh, anh có biết không ? Nếu 1 ngày em biến mất, liệu anh có đi tìm em không ? Hay là em nên thử 1 lần nhỉ ?

oliviaa_2469

Có phải em đã làm phiền anh quá rồi không ? Em bắt đầu cảm thấy mình thừa thải rồi. Xung quanh anh có rất nhiều việc, nhiều mối quan hệ, nhiều chuyện cần phải lo hơn là em. Em chợt thấy mình lạc lõng, rõ ràng là 2 chúng ta cùng bắt đầu, cùng xuất phát, nhưng sao giờ đây em cảm thấy cô đơn quá. Em lo sợ, sợ anh đã chán rồi, anh muốn kiếm một không gian mới hơn, nếu thật như vậy, anh nói với em nhé, em thương anh thật, có lẽ là còn thương hơn chính bản thân em, nhưng nếu em buông thì em sẽ buông, em không làm phiền gì đến anh nữa. Em có những cái lo lắng thái quá, em hay dặn dò những câu dư thừa, nhưng nếu anh không còn muốn nghe nữa, xin hãy nói với em, nhé.

oliviaa_2469

Tụi mình quen nhau, nhưng sao em cảm thấy cô đơn quá. Dường như chỉ có mình em cố gắng, mình em bước đi. Còn anh vẫn đứng đó, vẫn vây quanh những mối bận rộn của anh. Em không phải là điều quan trọng nhất nữa... Xin đừng để em cảm thấy mệt mỏi, vì em không biết mình sẽ vô tình buông tay từ lúc nào đâu...