“Gửi anh, Vương Sâm Húc,
Gửi anh, em thương anh,
Em xin lỗi anh vì đã chọn điều này, nhưng dường như chẳng thể nào khác.
Nhà em mất rồi, ba em mất rồi, em gái em mất rồi, ngay cả chính bản thân em, từ trước khi gặp anh, cũng đã mất rồi.
Anh là người duy nhất không chê em bẩn thỉu, người duy nhất, chỉ anh thôi. Ngay cả em cũng khinh thường và căm ghét chính em, em là đứa nhóc bẩn thỉu chẳng có chỗ nào trên người mà người khác chưa nhìn thấy.
Nhưng trái tim em.
Trái tim em, em muốn cho anh tất, chỉ anh thôi, trái tim trong sạch, em chỉ thương anh thôi.
Anh ơi, em xin lỗi anh.
Em chết rồi, đã chết từ lâu lắm.
Em hay ra ngoài buổi đêm vì buồn quá, không ngủ được thôi anh.
Thật đó anh, đừng nghi ngờ em nữa nhé. Điều lớn nhất cuối cùng em tâm niệm đã không thành.
Nhà em mất, em gái em em cũng không giúp cho con bé sống được.
Điều cuối cùng em muốn và sống vì, chỉ là anh và bình yên của anh.
Em xin lỗi vì đã khiến anh không được bình yên nữa.
Bình yên của em, em xin lỗi.
Em chẳng còn mục đích để mà sống nữa.
Bữa cơm cuối cùng em đợi anh không về.
Anh không cho em đi làm với anh nữa vì em bị thương.
Khăn len tặng sinh nhật anh em để trong tủ, em lén ra ngoài, lần cuối, xin lỗi anh, em không về nữa, em xin lỗi anh.
Anh tin em nhé, tin em yêu anh thật, cả đời này không bao giờ có ý định phản bội anh.
Em yêu anh,
Trương Chiêu.”
Đây là một bản thư khác zz gửi wsx ở đoạn cuối “Đắm chìm”, mình để trong nháp hôm nay mới tìm được.