onmi____

Hôm nay, tớ kết thúc 5 tháng làm việc tại UrBox. Kì thực là tớ vui lắm, tớ nhảy nhót, tớ hát hò như kiểu một dịp kỉ niệm. Không phải tớ không thích UrBox đâu, tớ thích môi trường ở đây, thích các anh chị ở đây, thích cảm giác được làm em út, mỗi ngày đến công ty chill chill làm chút chút việc, không áp lực, lúc nào cũng có đồ ăn. 
          	
          	Tớ thích cách mà chị Hoàng Anh hướng dẫn tớ mỗi ngày một chút, thích cách chị nói chuyện. Tớ thích vẻ cụ non trên dáng người như học sinh cấp hai của chị. Tớ thích nhìn anh Hiệp tấu hài, gõ mõ inh ỏi giờ tan tầm. Thích cách chị Linh hạ thấp giọng như nói một điều bí mật lắm. Nhớ ngày tớ mới vào công ty, chị giới thiệu các team cho tớ. Thích cách chị khuấy động bầu không khí với cái vibe mà anh Giang bảo là "underground". Nhớ lần chị bùng kèo chia tay anh Dũng đi Mỹ, vẫn bị mọi người nhắc lại đến giờ.
          	
          	Tớ nhớ chị Hiền Anh KAM thi thoảng lại hỏi thăm, mày làm xong khóa luận chưa, chị thấy dạo này mày hay buồn ngủ. Chị Quỳnh thì hay liến thoắng nói chuyện, nhưng luôn khiến người khác dễ chịu. Anh Long hay tủm tỉm cười (ngặt nghẽo) mỗi khi bọn tớ sang hỏi luồng vận hành. Chị Maria chưa gặp bao giờ, nhưng chỉ cần qua những con chữ cũng có thể thấy tính cách vui vẻ dễ gần. Anh Ninh Tech cuối cùng cũng nhớ tên nhớ mặt tớ. Có lẽ nếu mai sau phải đi deal với khách hàng, tớ sẽ nhớ đến anh Khôi Commercial với câu chuyện "đổi chỗ ngồi cho phong thủy, chứ hai tuần sang kia vướng toàn hợp đồng khó". Cả những người đồng nghiệp dễ thương chưa gặp khi nào nữa. Có lẽ tớ mơ mộng, nên đến giờ khi nhìn lại, tớ toàn thấy những lần tớ được support, những người dễ thương không kém gì bạn học trước kia, hoàn toàn không khiến tớ mệt mỏi drama công sở.

onmi____

Mình không nghĩ là ngồi vào một chỗ có thể viết ra nhiều lời đến vậy, mình vẫn là một người có cảm xúc thì sẽ viết thật nhiều nhỉ, trong khi bình thường không rặn nổi một câu đơn giản
Balas

onmi____

lâu rồi, mình mới lại viết một bài dài về những người dễ thương, về trách nhiệm và sự tử tế <3
Balas

onmi____

Tại UrBox, mình biết thêm nhiều thứ. Mình biết các phòng ban của một công ty cũng khá "công nghệ tài chính" sẽ như thế nào, vận hành cần những gì, có những khó khăn gì để tạo ra một datawarehouse/mart đầy đủ, thuận tiện. Đi vào build từ những thứ nhỏ nhất. Đọc các hợp đồng mỗi tháng đem về gần trăm tỉ doanh thu. Hiểu nhiều về domain, về thứ gọi là nghiệp vụ. Ôn lại một chút SQL (dù không nhiều :)) ). Biết giao diện Holistic, Superset sẽ như thế nào, có một cái nhìn mới về các loại database. Dù sao cũng cám ơn Urbox về môi trường thân thiện, thích đi giờ nào cũng được, hồi làm thesis thì thoải mái làm không lo lắng. Nhờ môi trường đó, mình mới có điểm bảo vệ tốt được vậy.
          	  
          	  Mình bước vào lúc cần xin dấu thực tập, phải chạy dl thesis liên tục mỗi tuần (Apr). Mình xin nghỉ vào ngày bảo vệ đề tài, được 9.4, lúc sắp bảo vệ chị Hoàng Anh vẫn nhắn cổ vũ (Jun). Trước ngày thi IELTS vội vàng, anh Hiệp cũng chúc thi tốt (Jul). Chị HAnh, chị Trang Fin cho địa chỉ makeup vào lễ tốt nghiệp, chị Linh trêu có cần băng rôn không để chị mang (Aug).
          	  
          	  Vậy là những ngày cuối cùng còn là sinh viên, những cột mốc xinh xắn, đều có những người đồng nghiệp khá là đáng iu này đồng hành. Mình đã chọn một môi trường phù hợp vừa cho phép mình biết thêm điều mới, vừa thuận lợi cho quá trình tốt nghiệp bằng xuất sắc của mình còn gì.
Balas

onmi____

Hôm nay, tớ kết thúc 5 tháng làm việc tại UrBox. Kì thực là tớ vui lắm, tớ nhảy nhót, tớ hát hò như kiểu một dịp kỉ niệm. Không phải tớ không thích UrBox đâu, tớ thích môi trường ở đây, thích các anh chị ở đây, thích cảm giác được làm em út, mỗi ngày đến công ty chill chill làm chút chút việc, không áp lực, lúc nào cũng có đồ ăn. 
          
          Tớ thích cách mà chị Hoàng Anh hướng dẫn tớ mỗi ngày một chút, thích cách chị nói chuyện. Tớ thích vẻ cụ non trên dáng người như học sinh cấp hai của chị. Tớ thích nhìn anh Hiệp tấu hài, gõ mõ inh ỏi giờ tan tầm. Thích cách chị Linh hạ thấp giọng như nói một điều bí mật lắm. Nhớ ngày tớ mới vào công ty, chị giới thiệu các team cho tớ. Thích cách chị khuấy động bầu không khí với cái vibe mà anh Giang bảo là "underground". Nhớ lần chị bùng kèo chia tay anh Dũng đi Mỹ, vẫn bị mọi người nhắc lại đến giờ.
          
          Tớ nhớ chị Hiền Anh KAM thi thoảng lại hỏi thăm, mày làm xong khóa luận chưa, chị thấy dạo này mày hay buồn ngủ. Chị Quỳnh thì hay liến thoắng nói chuyện, nhưng luôn khiến người khác dễ chịu. Anh Long hay tủm tỉm cười (ngặt nghẽo) mỗi khi bọn tớ sang hỏi luồng vận hành. Chị Maria chưa gặp bao giờ, nhưng chỉ cần qua những con chữ cũng có thể thấy tính cách vui vẻ dễ gần. Anh Ninh Tech cuối cùng cũng nhớ tên nhớ mặt tớ. Có lẽ nếu mai sau phải đi deal với khách hàng, tớ sẽ nhớ đến anh Khôi Commercial với câu chuyện "đổi chỗ ngồi cho phong thủy, chứ hai tuần sang kia vướng toàn hợp đồng khó". Cả những người đồng nghiệp dễ thương chưa gặp khi nào nữa. Có lẽ tớ mơ mộng, nên đến giờ khi nhìn lại, tớ toàn thấy những lần tớ được support, những người dễ thương không kém gì bạn học trước kia, hoàn toàn không khiến tớ mệt mỏi drama công sở.

onmi____

Mình không nghĩ là ngồi vào một chỗ có thể viết ra nhiều lời đến vậy, mình vẫn là một người có cảm xúc thì sẽ viết thật nhiều nhỉ, trong khi bình thường không rặn nổi một câu đơn giản
Balas

onmi____

lâu rồi, mình mới lại viết một bài dài về những người dễ thương, về trách nhiệm và sự tử tế <3
Balas

onmi____

Tại UrBox, mình biết thêm nhiều thứ. Mình biết các phòng ban của một công ty cũng khá "công nghệ tài chính" sẽ như thế nào, vận hành cần những gì, có những khó khăn gì để tạo ra một datawarehouse/mart đầy đủ, thuận tiện. Đi vào build từ những thứ nhỏ nhất. Đọc các hợp đồng mỗi tháng đem về gần trăm tỉ doanh thu. Hiểu nhiều về domain, về thứ gọi là nghiệp vụ. Ôn lại một chút SQL (dù không nhiều :)) ). Biết giao diện Holistic, Superset sẽ như thế nào, có một cái nhìn mới về các loại database. Dù sao cũng cám ơn Urbox về môi trường thân thiện, thích đi giờ nào cũng được, hồi làm thesis thì thoải mái làm không lo lắng. Nhờ môi trường đó, mình mới có điểm bảo vệ tốt được vậy.
            
            Mình bước vào lúc cần xin dấu thực tập, phải chạy dl thesis liên tục mỗi tuần (Apr). Mình xin nghỉ vào ngày bảo vệ đề tài, được 9.4, lúc sắp bảo vệ chị Hoàng Anh vẫn nhắn cổ vũ (Jun). Trước ngày thi IELTS vội vàng, anh Hiệp cũng chúc thi tốt (Jul). Chị HAnh, chị Trang Fin cho địa chỉ makeup vào lễ tốt nghiệp, chị Linh trêu có cần băng rôn không để chị mang (Aug).
            
            Vậy là những ngày cuối cùng còn là sinh viên, những cột mốc xinh xắn, đều có những người đồng nghiệp khá là đáng iu này đồng hành. Mình đã chọn một môi trường phù hợp vừa cho phép mình biết thêm điều mới, vừa thuận lợi cho quá trình tốt nghiệp bằng xuất sắc của mình còn gì.
Balas

onmi____

Hmm... Hôm nay học IELTS, đọc lại ebook mới nhớ ra mình đã từng có thời học rất đúng những thứ resource đấy, mình follow Human of New York, thi thoảng đọc Reuters, tra từ trên Cambrigde thay vì Google Trans (và mình thoải mái với việc đó). Nhưng từ khi lên ĐH, mình không học tiếng Anh thường xuyên nữa, chỉ đọc tài liệu chuyên ngành nên việc này không còn tiện và có ích với mình. Giờ quay lại ôn IELTS mới thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ hay ho mà mình từng làm hồi còn học phổ thông.
          
          Và thành ra lúc nào mình cũng thấy mình đang thiếu thứ gì đó. Có lẽ chính là cảm giác mất đi những thói quen cũ này. Mình đang tập lại, mong là sẽ sớm cảm nhận được sự thay đổi.

onmi____

Lần trước viết là mùa đông, bây giờ là ngày nóng 36o rồi. Hôm nay nộp xong thesis, sau hành trình từ tháng 1 đến giờ. Hoang mang, lo lắng, rồi là rõ ràng, biết ơn. Mình đã có một hành trình đủ dài để tin tưởng vào khả năng của bản thân. Với một chiếc khóa luận mà mình hiểu hoàn toàn về thứ mình làm. Mình tự implement được. Thật là một sự ngạc nhiên quá chừng. Mình đã từng lo sợ DL bao nhiêu. Mình có một supervisor check cho mình từng lỗi công thức. Một công ty tạo điều kiện (dù mình không biết mình sẽ ở đây sau kì intern hay không). Dù mù mờ về PyTorch, nhưng h mình có niềm tin vào việc mình học được.
          
          Khoảng 1-2 tuần nữa bảo vệ, tin rằng mọi chuyện vẫn sẽ suôn sẻ. Học IELTS mà ra trường đi em ơi :)))
          
          Hôm nay nộp thesis xong tự dưng như có tảng đá rơi xuống, nhẹ nhõm, nhưng cũng trống rỗng một chút. Thế là giờ không phải làm bạn với Kaggle, mò mẫm Overleaf mỗi ngày (và cả đêm :>) nữa. Cũng thấy hơi hẫng và không biết phải làm gì. Bạn mình bảo: "Ôi vậy là mình đã kết thúc hành trình học hành rồi đấy". Mình từ đang tâm-trạng-bình-thường sang hơi-bâng-khuâng-một-chút. Ừm, từ giờ sẽ không gặp nhau nhiều nữa. Nhưng mình tin là thi thoảng, chúng mình vẫn sẽ đi đâu đó cùng nhau. ĐH không cho mình nhiều mối quan hệ thân thiết, nhưng có khi, mọi thứ lại bắt đầu sau ngày bảo vệ?
          
          Năm nay mình có quẻ Thăng tiến nên sẽ là một năm suôn sẻ thôi ha? Nhưng mà, vẫn phải cố gắng nha.

onmi____

Sẽ có rất nhiều mối quan hệ phải mất đi theo hành trình của cuộc đời.
          
          Như một cô bạn kia, đã đi cùng nhau hết cấp 1, cấp 2, lên cấp 3 dần xa cách, sau đó mặc dù vẫn nhớ sinh nhật nhau nhưng vẫn chìm giữa biển người.
          Như một người bạn khác, cùng nhau đồng hành thật dài, đến năm nhất, năm hai đại học vẫn liên lạc, còn ở nhờ một thời gian, vậy mà chỉ hai năm sau nhắn tin đã không rep.
          Như một cậu bé nọ, ngoắc tay hứa sẽ mãi làm bạn với nhau, sau 8 năm gặp lại, chào nhau một đôi câu, thất vọng về sự thay đổi, không còn liên lạc nữa.
          
          Đôi khi nhìn lại thấy lòng chùng xuống, thật tiếc nuối, nhưng rồi đành chấp nhận vì chúng ta không còn chủ đề chung, mục tiêu chung nữa rồi.

onmi____

Rất rất lâu không quay trở lại Wattpad.
          
          Hôm nay thức đến 6h sáng, nhưng vẫn không chốt được model, rồi lại lăn ra ngủ đến 12h trưa. Chẳng rõ vì điều gì mà thường mình làm việc không được hiệu suất cho lắm, nhất là ở những môn này, Machine Learning, Deep Learning, thấy cái gì cũng mông lung.
          
          Mà các bạn làm được. Không rõ mọi người lấy model ở đâu, tune thế nào, nhưng thực sự mình rơi vào thế không biết phải làm gì. Mình chưa học DL, cũng chưa từng chạy model CNN trên Kaggle. Mình loay hoay cả ngày mới thử được 1 cái. Rồi lại gặp vấn đề vì nó không tốt trên tập test dù ổn trên cả train và valid. Mình mông lung phết. Mọi người có đi clone về không, hay tự build? Nếu tự build thì hẳn là mình tệ quá, mình chẳng hiểu gì cả, không rõ phải tự build thế nào. Còn clone thì mình không biết phải clone ở đâu. Ấn tượng của mọi người về mình chắc đi xuống lắm so với năm nhất, năm hai.
          
          Tại sao thế? Mình đã từng tự tin là mấy thứ liên quan đến học hành thi cử thì mình rất ổn cơ mà? Đã từ bao giờ lại nhụt chí thế này? Đã từ bao giờ kết quả của mình nằm ở top dưới? Có lẽ mng có tham khảo code của nhau, mình không thế, nhưng cũng chẳng nói lên được gì. Chỉ nói lên được là mình không giỏi giao tiếp, cũng ngại tỏ ra mình "dốt" mà thôi.
          
          Mình không đi làm, cũng không học tốt, thế mình có thể làm tốt điều gì đây?

onmi____

Dạo này mình ổn hơn trước rất nhiều. Về mặt cảm xúc, chẳng lúc nào mình phải khó chịu lâu, luôn luôn có một người sẽ dỗ dành mình. Và mình sẽ nguôi ngoai rất nhanh. Nhưng mà quá yên bình.
            
            Chẳng hiểu sao dạo này mình cũng lười hẳn, có lẽ là vì đi chơi quá nhiều, vui vẻ quá nhiều mà quên mất việc học hành? 
            Tâm trạng ổn, nhưng lại tiềm ẩn sự mông lung.
Balas

onmi____

Nay lướt lướt FB, bắt gặp một bài về vote tên gọi cho bản dịch bản quyền của nhà Kim bộ truyện mà mọi người đã quen từ lâu, Nữ hoàng Ai Cập. Vào page Princess, Công chúa xứ hoa có comment, tự dưng thấy giật mình vì đã unfollow từ lúc nào. Đôi lúc cũng không hiểu mình luôn đấy.
          Nhớ lại về những ngày cũ, miệt mài đọc, cả bản tiếng Anh lẫn tiếng Việt quá. Cũng rất nhớ mùa đông năm nào...
          À, sắp Tết rồi, bao giờ mới gặp chị ấy? Hay là tình cảm đã dần trở thành khó mà gặp nhau ngoài đời rồi? Tương tác online giờ còn khó khăn nữa.
          Dạo này chị mình ổn không? Bao giờ về Việt Nam thế?

onmi____

Hôm nay cậu chở mình với cậu Dũng ra HN, trước tiên là đi đường trên cao về Cầu Giấy, sau mới đi Láng về chỗ mình. Yay, quả là một trải nghiệm mới, lần đầu tiên đi ô tô ở HN lại vào tầm chiều, qua đoạn Xuân Thủy khá tắc, nhưng sau đó thì thuận lợi hơn nhiều. Lần đầu phát hiện ra gần cv Cầu Giấy có mấy quán trâu giật Kinh Bắc, trông rất mới lạ, mình cứ cảm giác không thể Hà Nội là có một khu vực nhìn "ẩm thực" thế, mà lại là đoạn mà mình cứ nghĩ là vắng tanh vắng ngắt sợ chết đi được. Hôm nay Láng không tắc, ngã tư sở cũng không, khác hẳn trải nghiệm mấy lần sang nhà ĐA (muộn hơn tầm này một chút) của mình. Trừ việc... khi ngồi trong xe thì thấy chuyến đi khá là perfect. Rất mới mẻ. 
          Hmm... Nay lúc từ nhà ĐA về thì cứ thấy thiếu thiếu, cứ mệt mỏi thế nào, nhưng đến lúc ra đường Láng, nhớ về trải nghiệm mới lúc chiều, nhớ ra cậu mình vẫn còn ở HN mai mới vào SG, không hiểu sao lại cảm thấy hơi "kì diệu", khá an tâm. Một người họ hàng ở xa ơi là xa đang ở chung một thành phố với mình này, nếu có vấn đề trục trặc cảm thấy có thể nhờ được, kể ra cũng tốt nhỉ. Giống cảm giác hồi anh họ tên D còn ở đây, lúc nào chán cũng chạy qua đi chơi được í.
          Dạo này cứ nhàm chán kiểu gì, phải liên hệ lại với mọi người, đồng thời bắt đầu những quan hệ mới, gặp những người mới thôi. :D Sớm thôi, mình sẽ có lại tình yêu và đam mê khám phá với thành phố này.

onmi____

Sẽ luôn có những ngày như thế, khi cậu bất chợt hẫng một nhịp.
          Cách đây một năm, cậu lạc lõng bước trên phố, trở về nhà lúc 12h đêm.
          Hơn một năm sau, may mắn, cậu không còn mệt mỏi mà không thể nói ra như trước nữa.
          Chỉ là cậu vẫn đang đứng trước những quyết định nhiều băn khoăn. Làm như vậy cậu được gì, mất gì? Cậu nên chọn theo cảm giác hay theo lí trí? Tình huống quá giống với hai năm trước. Sự lựa chọn nhiều nể nang hai năm trước đã đem đến quá nhiều áp lực và đau đớn, tạo thành những kí ức không thể xóa được, loại kí ức mỗi khi nhắc đến sẽ trầm lặng, sẽ khóc huhu. Cậu còn muốn không?
          Vậy nên lần này cậu chọn khác đi. Dù có rất nhiều rủi ro, cần thay đổi thật nhiều. Chính cậu cũng không rõ là do cậu muốn thế thật hay cậu đang tìm lí do để né tránh việc phải thử điều mới và chịu áp lực lần nữa. Ừ thì, cứ coi như con người có khả năng tránh những thứ gây nguy hiểm cho nó đi. 
          Sự lựa chọn của cậu có vẻ dễ dàng hơn cho cậu đấy. Nhưng cậu cần cam kết, đừng tiếp tục thả trôi ngày tháng của mình nữa. Đến lúc cậu cần trải nghiệm những thứ mình đã từng viết cách đây 5 năm, 2 năm rồi.
          Hôm nay cậu ra ngoài, chẳng buồn đâu, cậu biết là cậu luôn có người có thể chia sẻ được rồi.
          Chỉ là cậu hơi trống rỗng một chút.Đi thật chậm qua nhà bạn nhưng không vào. Đêm khuya, đường đã vắng hơn nhiều, chỉ còn ánh sáng từ Circle K, chiếc LiveBank của TP, vài cây ATM trên vỉa hè, một sạp bán quả, mấy tủ bán nước trong nhà hàng đã tắt đèn. 
          Cậu đi qua thành ủy, một trong những nơi đầu tiên cậu đến khi mới lên Hà Nội, lần ấy còn đi thăm ông bà rồi mới về phòng. Cậu đi qua nhà bạn, nơi cậu đã ở gần hai tuần trong những ngày hoang mang vì dịch. Giờ này của một ngày nào đó, cậu lang thang gần tiếng mà không tìm được nổi một tiệm in. Những ngày ấy việc học thật gian nan, phòng thì đẹp đấy nhưng dễ "đưa ngủ" quá đi à, lại còn ngại chủ nhà nữa chứ! Lúc nào học lưng cũng đau ơi là đau. Sau đó về nhà rồi thì cậu lại mệt, ốm, ngủ. Bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi, giờ phải lấy lại đi!

onmi____

Lúc về bị rơi cặp, ngước lên đi tiếp lại thấy ánh mắt của một anh cảnh vệ khác. ui ngại quá ngại quá.
Balas

onmi____

Đi Lăng Bác lúc 2r sáng, một biểu hiện của sự thay đổi ngay ngày đầu tiên. Up story ngoài đường (cầm đt) nhưng vô cùng an toàn vì xung quanh toàn các anh cảnh vệ :)) Đứng một lúc còn bị đuổi đi ạ
Balas

onmi____

Cậu còn ở Hà Nội nhiều nữa đấy, nhiều hơn là hai năm. Nhưng ít nhất hôm nay cậu đã đi qua nơi đầu tiên, vẽ lên một vòng tròn lớn. Cậu đã chọn phương án giúp cậu mở rộng vòng tròn này nhanh hơn nên phải kiên định nhé.
            Những mục tiêu trước kia chưa làm được, chúc cậu sớm hoàn thành trọn vẹn.
            Vì cậu đã lựa chọn khác đi nên kết quả cũng sẽ khác đi. Tiêu cực hay tích cực là do cậu thực hiện. Cậu chưa từng hối hận trong tất cả các lựa chọn, giữ vững nha!
            Một năm sau, mình tin cậu chắc chắn sẽ vui vẻ với nó. Đây là cô gái mà mình tin mờ :3
Balas

onmi____

Tối qua, mình giận lẫy, làm bạn ấy dỗ mãi không được. Đã thế còn bị đau lưng vì quay người quá bất ngờ. Thế mà lúc đấy vẫn còn hỏi mình có làm sao không trước khi ôm lấy thắt lưng, ngủ chập chờn cả đêm.
          Aiza, thế này thì có gì xảy ra cũng phải nhẫn nhịn thôi, không bỏ đi được.
          Iu quá :3