phnhy_

lại lên được wattpad rồi nè, nên up fic khum nhỉ

phnhy_

ai cho tiền i t sẽ quay lại sìn thêm InuKik
Reply

phnhy_

nói 1 hồi thấy iu em Nguyệt quạ
Reply

phnhy_

t up tại t thích đọc fic vs giao diện W thôi chứ có ma nào đọc vs t đâu 
Reply

phnhy_

lại lên được wattpad rồi nè, nên up fic khum nhỉ

phnhy_

ai cho tiền i t sẽ quay lại sìn thêm InuKik
Reply

phnhy_

nói 1 hồi thấy iu em Nguyệt quạ
Reply

phnhy_

t up tại t thích đọc fic vs giao diện W thôi chứ có ma nào đọc vs t đâu 
Reply

phnhy_

Kiếp người nàng cho rực rỡ như pháo hoa, mà nơi Tu La thành lạnh lẽo nhường này lấy đâu ra pháo hoa rực rỡ màu sắc mà dành tặng lại cho nàng? Nàng cho hắn sắc màu, hắn chỉ có thể lấy âm u cùng máu tanh ngòm mà báo đáp lại. Nhưng Bắc Nguyệt, hắn sinh ra đã bị định sẵn với cái thân phận oan nghiệt này rồi, đến cái lạnh của đêm đen cũng đã là tất cả của hắn, sao so bì được chiếc áo lông trắng ấm áp của nàng mỗi khi mùa tuyết rơi chứ?
          
          

phnhy_

(C) Hắc Thân Thiện
          
          Lạc về thế giới của quận chúa bị hoàng triều xem thường, nàng sát thủ Hoàng Bắc Nguyệt mất đi toàn bộ ký ức tiền kiếp, bị động hứng chịu cuộc sống trên thân xác một người xa lạ. Dẫu thình lình không có bất kỳ ký ức nào ở cơ thể chứa chấp mình, nhưng Bắc Nguyệt vẫn chọn con đường của quận chúa phế vật trong tin đồn. 
          
          Đó là lý do nàng không ngừng tìm kiếm từng manh mối hòng vạch trần những kẻ hãm hại phụ mẫu Bắc Nguyệt, đồng thời triệt hạ tất thảy kẻ bất kính với gia đình mình. Lòng quyết tâm nuôi mộng phục thù đã trỗi dậy bản năng sắc bén thuở tiền kiếp. Cứ thế, máu tươi nhuốm lấy vạt áo lông trắng trong tinh tế, Bắc Nguyệt hạ thủ một kẻ hầu khiếm nhã với di nương của thân xác mình đang mang.
          
          Chẳng ngờ rằng, lưỡi hái vung thành mành tơ đỏ, máu tươi hoạ nên cung tròn kinh diễm giữa đêm thanh, đã bị Phong Liên Dực - một nô lệ bắt gặp, để dẫn để chuyến ước hẹn vào đêm rằm của tháng. Chính họ cũng không ngờ, cuộc gặp gỡ ấy đã mở ra một chuyến đi bất tận chẳng mấy ai từng du hành. Bởi lẽ Phong Liên Dực và Hoàng Bắc Nguyệt mang mối duyên phận dẫu hồng quân xoay chuyển đến mấy, mỗi lần hắn gặp nàng là một khắc vạn vật quanh họ đã đổi trắng thay đen.
          
          Thoạt như thứ ma thuật giữa hai thế giới ngược ngạo lẫn nhau, không ngờ đã là khởi đầu của một ký sự trăm năm trong cõi. Một người tưởng chừng sẽ kết thúc tất thảy nghiệt duyên giữa mình và hắn sau lần hẹn thứ hai, trong khi một người hoài trông đến mùa hội rằm trăng tròn vành vạnh để gặp gỡ nàng quận chúa kỳ lạ. Họ trông chờ hết mực cho chuyện gặp gỡ trăng tròn, mà chẳng lường được sự tình mất trí của Phong Liên Dực lẫm liệt cõi Tu La - thế giới của hắn bỗng chốc chỉ như một tiểu hài tử độ mười một.
          
          Vả chăng đây là kết thúc cho mộng tưởng của hai kẻ chờ trăng tròn, hay mới thực sự là khởi đầu cho mối duyên giữa hai kẻ xa lạ?
          
          Thiên cơ bất khả lộ.
          

phnhy_

(C) Nguyệt Quang 
          
          Muôn trùng dặm khơi, vang xa vạn dặm, có một trò cười nhảy xa muôn giới.
          
          Thân là quận chúa hiển hách vô song, cành vàng lá ngọc, kim chi ngọc diệp của trưởng công chúa Huệ Văn, tiểu quận chúa vừa lọt lòng đã có tất cả, tất cả những gì người đời phải mất chục năm để vụng cắp, chà đạp, cắn nuốt lẫn nhau, nàng đều chỉ coi như muỗi mắt di chân. Đứa trẻ khác ngày bé phải chăn trâu gánh nước, nàng đã đắm trong nhung tơ hảo hạng gấm vóc thếp vàng. Nhưng ông trời thì rất công tâm, không phải ai cũng có tất cả.
          
          Huệ Văn từng nâng niu chăm sóc nàng, cưng sủng vô song: 
          
          “- con gái ta sau này sẽ là minh châu hiếm có, báu vật quốc gia, lưu danh muôn thửa. “
          
          Sau đó thì, không có sau đó nữa. Địa vị khuê nương cao quý ấy của Bắc Nguyệt chỉ duy trì được đến lúc mẹ nàng còn sống, sau khi công chúa lâm chung, tất cả những gì từng là của nàng rơi xuống vực đáy thăm thẳm, từ áo gấm con quan thành hạ nô bẩn thỉu, không được coi trọng bằng chỉ một con chó trông nhà, bảy phần chật vật ba phần thê lương. 
          
          Quận chúa nức tiếng, đã trở thành trò cười ba giới, quốc phế Hoàng Bắc Nguyệt đã thành như thế đấy. 
          
          Phong Liên Dực trước giờ chưa biết đến quê nhà là gì, từ nhỏ đã sống với nỗi lòng xa quê. Mùa xuân ở Bắc Diệu là gì, hắn chưa từng nhìn qua, ngày ngày chỉ nhìn chim nước Nam Diệu hót, chứ chưa biết đến nước non quê nhà. Sống như con cờ chính trị, con tin của đại quốc, ấy mà đã trôi qua nhiều năm. 
          
          “Trong tình gặp gỡ đã có mầm li biệt.
          Trong mầm li biệt đã là đau thương.”
          
          Hắn chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ rẽ sang trang như thế.