" Tống Di Nhĩ mười sáu tuổi cảm thấy, Tần Tư Chấp chính là ánh sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của nàng.
Lúc đó cha mẹ nàng mất trong tai nạn giao thông, quyền lực công ty nhà mình bị đoạt.
Mỗi đêm nàng bị ác mộng quấn thân, thái độ hậm hực, quái gở tự bế, là quái thai cũng như đối tượng dễ bắt nạt trong mắt bạn học.
Chỉ có Tần Tư Chấp, thiếu niên dịu dàng như gió xuân kia, sẽ giúp nàng nhặt sách vở bị bạn học cố ý làm rơi đầy đất, kiên nhẫn giảng đề nàng làm sai, còn vào ban đêm mưa to sấm chớp gõ cửa nhà nàng, ôn nhu nói: “Di Nhĩ đừng sợ, có mình ở đây.”
Nội tâm tự bế của Tống Di Nhĩ vì hắn mở ra từng chút chút chút, tình cảm thiếu nữ bộc lộ ra ngoài.
Lại vào lúc nàng lấy hết can đảm thổ lộ với Tần Tư Chấp, hắn lại thay đổi vẻ dịu dàng thường ngày, ánh mắt cay độc: “Ta sao có thể thích con gái của hung thủ giết người?”
Thời khắc này Tống Di Nhĩ mới biết, tai nạn xe cộ năm đó, có người bất hạnh chết dưới bánh xe nhà nàng là bà nội hắn.
Mà tất cả mọi thứ hắn làm chẳng qua để trả thù nàng.
Bị chân tướng kích thích bệnh trầm cảm của Tống Di Nhĩ lại lần nữa tái phát.
Nhưng lúc này Tần Tư Chấp đối với nàng, tựa như cọng rơm cứu nàng khi chết đuối, không thể buông tay.
Nàng tuyệt vọng bất lực giãy giụa thống khổ, lại vẫn như cũ yêu sâu đậm Tần Tư Chấp.
Cho đến ngày ấy, sau khi từ nghĩa địa công cộng thăm cha mẹ cùng bà nội Tần, Tống Di Nhĩ gặp bọn cướp ở một hẻm nhỏ tối tăm.
Trong hoảng loạn, nàng gọi được số điện thoại của Tần Tư Chấp: “Tư Chấp, cứu mình”.
Nhưng nghe được lại là đối phương lạnh nhạt “Cùng ta không quan hệ” cùng tiếng tút vô tận.
Vì bảo vệ trong sạch Tống Di Nhĩ được ăn cả ngã về không lao về phía con dao sắc bén trong tay bọn cướp.
Tới tận khi cuối cùng nhắm mắt lại, nàng đều không chờ được Tần Tư Chấp."