Em đã nghĩ rằng mình đã buông bỏ được. Em đã nghĩ rằng mình đủ dũng cảm, cũng như đủ lý trí để nhận ra "à, mày phải buông đi thôi!". Nhưng có lẽ em nên thành thật với chính bản thân mình hơn.
Lại một mùa valentine sắp tới, thật tệ rằng em chẳng có người bên cạnh. Nhưng rồi em lại tự cười nhạo bản thân bởi mớ suy nghĩ đang dần bay xa nhớ về người mà không nên nhớ. Em biết rằng giữa chúng ta duyên đã đoạn, em hiểu rằng kể cả em có cố gắng níu giữ người đến đâu thì chúng ta cũng chẳng thể trở lại như xưa. Em biết chứ, em hiểu mà. Em là một kẻ rất lý trí, nhưng mà...
Là em sai sao? sai chỗ nào? Là em chưa đủ yêu người , là do em không phải là kẻ đó hay là chỉ đơn giản, người chưa từng yêu em?
Em biết, mọi chuyện đã qua thật lâu. Chẳng ai thèm để ý, chẳng ai nhớ, chỉ có một mình em tự gặm nhấm nỗi đau, tự cào vết thương đến rỉ máu ngay khi nó muốn lành lại, là em không buông được quá khứ, cũng không cam lòng buông.
Có lẽ cảm xúc hiện tại của em, không còn là yêu người nữa, không, cũng chẳng buồn...Có lẽ chỉ bởi vì em quá dựa vào quá , em hèn nhát không dám tiến lên phía trước như cách người nhẹ nhàng buông tay em, như cách bao người khác đến rồi đi qua đôi mắt của người. Biết đâu trong biển người phía trước, sẽ có một ai đó sẵn lòng ôm lấy em dù có giá nào?
Valentine, năm mới, sinh nhật, mỗi vòng tuần hoàn, thật lòng, em nhớ ta của ngày ấy...chúc một buổi tối tốt lành.