Mỗi cơn mưa đi qua, với mình, tất cả đều có những cảm xúc riêng biệt. Và trong số đó, ngày mưa chúng ta vô tình gặp nhau, chính là ngày mà cho đến những năm tháng về sau, tớ vẫn sẽ còn day dứt khi nhớ lại.
Với những con người cô đơn như mình mà nói, cơn mưa luôn là một điều gì đó rất kinh khủng. Bởi lẽ trong cơn mưa tầm tã, nếu ai đang đau buồn, thì cảm xúc tiêu cực ấy sẽ bộc lộ ra một cách mạnh mẽ hơn.
Như những trận mưa xối xả, chẳng tìm ra cách để khiến nó dừng lại.
Và cũng trong chiều mưa hôm ấy. Trong lòng tớ đã nảy nở những rung động khi trông thấy cậu. Tớ đã thầm hi vọng, màn mưa hôm đó sẽ là nhân chứng cho tình yêu của chúng mình.
Vậy mà, khi mưa dần vơi đi, vén bức màn nước kia ra. Cậu lại tay trong tay cùng người nào đó, đôi bàn tay siết chặt vào nhau như thể chẳng có gì có thể chia cắt tình yêu của hai con người.
Là do cậu vô tình hay là bởi tớ đã quá ảo tưởng? Vì cậu đã gieo vào tớ những hi vọng, hay do chính bản thân tớ đã tự đặt mình vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế?
Và dù cho lí do có là gì đi chăng nữa. Thì sự thật vẫn chỉ riêng tớ là người ở lại. Một mình nhìn theo từng bước đi của cậu mà lòng đau như mưa xé toạc trời.
Một ngày mưa thật ảm đạm,
chính là ngày mình biết, "hình như lỡ thích người mất rồi",
cơn mưa nào dẫu có lạnh, nắng lên sẽ lại ấm, chỉ có đem lòng yêu một người không yêu mình, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc vẫn là cô đơn, là đau lòng, là bi thương
...