realminority_

          	
          	“đã 2 năm rồi, mày cũng nên buông bỏ đi.”
          	
          	chà, mới đây đã 2 năm rồi à ? cớ sao tôi còn đau âm ỉ như vừa hôm qua thế này. 
          	
          	em là tín ngưỡng, là xinh đẹp, là tối kị của lòng tôi. tất cả mọi người xung quanh, dĩ nhiên là chỉ những người chứng kiến, đều biết điều này. họ hạn chế nhắc tên em trước mặt tôi nhiều nhất có thể. tình ca của chúng ta sẽ bị qua bài khi vừa ngân lên nốt piano đầu. tôi thê thảm đến mức họ ước gì có thể xoá sạch tôi trong tâm trí em. nhưng mà họ không thể, và tôi cũng vậy. 
          	
          	chấm xanh của em vẫn hiện diện đều đặn theo khung giờ mà tôi đã học thuộc từ lâu. những khoảnh khắc vỏn vẹn 24h đều được tôi lén lút quay màn hình lại. ảnh mới nhất của em là tóc ngắn, em cắt sau khi chia tay tôi. 
          	
          	“... em cắt tóc ngắn trông xinh thật đấy
          	nhưng mà tôi sẽ không nhấn like đâu
          	vì như thế thì kì lắm...” 
          	
          	nhịp flow điên loạn của bài Instagram lại hợp tâm trạng của tôi đến lạ. sau khi chia tay, kí ức về em như đoạn phim đen trắng cũ, từng chút tua về mỗi khi màn đêm buông xuống, nó gặm mòn cảm xúc của tôi, bao lần đưa tay tìm kiếm cuộc trò chuyện của chúng ta, gõ 2 chữ quay lại, nhưng mãi mãi lí trí của tôi không cho phép nhấn nút gửi. vậy tôi phải làm gì bây giờ ? nỗi nhớ về em hằn lên từng tế nào, hệt như vệt bút chì đè mạnh lên trang giấy, xé đi bao nhiêu trang thì vết hằn vẫn còn đó. à tôi quên mất, sau khi xé thì chính tôi lại tiếp tục tự vẽ đè tên em lên tâm trí. cục tẩy có thể xoá đi vết chì, không phải vết hằn. 
          	
          	“một kẻ say tình gửi đến đáng yêu của tôi”.

realminority_

          
          “đã 2 năm rồi, mày cũng nên buông bỏ đi.”
          
          chà, mới đây đã 2 năm rồi à ? cớ sao tôi còn đau âm ỉ như vừa hôm qua thế này. 
          
          em là tín ngưỡng, là xinh đẹp, là tối kị của lòng tôi. tất cả mọi người xung quanh, dĩ nhiên là chỉ những người chứng kiến, đều biết điều này. họ hạn chế nhắc tên em trước mặt tôi nhiều nhất có thể. tình ca của chúng ta sẽ bị qua bài khi vừa ngân lên nốt piano đầu. tôi thê thảm đến mức họ ước gì có thể xoá sạch tôi trong tâm trí em. nhưng mà họ không thể, và tôi cũng vậy. 
          
          chấm xanh của em vẫn hiện diện đều đặn theo khung giờ mà tôi đã học thuộc từ lâu. những khoảnh khắc vỏn vẹn 24h đều được tôi lén lút quay màn hình lại. ảnh mới nhất của em là tóc ngắn, em cắt sau khi chia tay tôi. 
          
          “... em cắt tóc ngắn trông xinh thật đấy
          nhưng mà tôi sẽ không nhấn like đâu
          vì như thế thì kì lắm...” 
          
          nhịp flow điên loạn của bài Instagram lại hợp tâm trạng của tôi đến lạ. sau khi chia tay, kí ức về em như đoạn phim đen trắng cũ, từng chút tua về mỗi khi màn đêm buông xuống, nó gặm mòn cảm xúc của tôi, bao lần đưa tay tìm kiếm cuộc trò chuyện của chúng ta, gõ 2 chữ quay lại, nhưng mãi mãi lí trí của tôi không cho phép nhấn nút gửi. vậy tôi phải làm gì bây giờ ? nỗi nhớ về em hằn lên từng tế nào, hệt như vệt bút chì đè mạnh lên trang giấy, xé đi bao nhiêu trang thì vết hằn vẫn còn đó. à tôi quên mất, sau khi xé thì chính tôi lại tiếp tục tự vẽ đè tên em lên tâm trí. cục tẩy có thể xoá đi vết chì, không phải vết hằn. 
          
          “một kẻ say tình gửi đến đáng yêu của tôi”.

realminority_

tôi cảm thấy những người yêu thích Kim Taehyung đều luôn có một chất gì đó rất riêng của họ, cả bản thân Kim Taehyung cũng thế. một chất buồn man mác, cổ điển và nghệ thuật. tôi nói điều này không phải là những người khác không có mắt nghệ thuật nhưng thật sự ở Taehyung toát lên một chất nghệ rất riêng của anh. chính bản thân tôi cũng cảm thấy Taehyung nên được sinh ra ở những thời 60’s 70’s hoặc 80’s chẳng hạn. những bản nhạc cổ điển và những chiếc máy film. chiếc áo măng tô và đôi quần rộng thùng thình. ở cái thời retro và vintage một chút. nếu như tôi là người theo đuổi nghệ thuật thì tôi sẽ đuổi theo Kim Taehyung. anh ấy là cảm hứng, là an yên, là cổ điển, cũng là xinh đẹp. yêu thích Kim Taehyung, có chất nghệ thuật, có chút buồn tênh, lại có người xinh đẹp đến thế để yêu. nhân sinh còn gì hối tiếc ? 

realminority_

hình như tôi đang rung động rồi. người không nói không rằng không báo trước ập đến đời tôi, rồi hoá thành dòng nước suối mùa xuân trong vắt đến nao lòng, từng chút từng chút trải dài, phiêu lưu rồi lấp đầy mọi ngóc ngách trong tim tôi. cứ như sợ nhà người chưa đủ rộng, ngang ngược xâm lấn cả tâm hồn tôi. để bây giờ, tôi như bị nhấn chìm trong từng tinh tế nhẹ nhàng của người, thả người trôi theo dòng nước suối xuân ấy. từng tế bào cứng rắn cũng phải tan chảy bởi dịu dàng ngọt ngào, điều khiển não bộ treo bảng : tôi rất hạnh phúc vì người. 

realminority_

anh đào đang rơi. tâm tôi lại xao xuyến. không biết do một cánh anh đào nghịch ngợm bay nhẹ rồi bị kẹt vào chiếc khuyên mũi ngu ngốc hay là vì thân ảnh đơn độc xinh đẹp bên kia đường. nhiều lúc tôi cứ nghĩ : hầy, phải chi tôi chỉ yêu em thôi là được rồi. nhưng ngáo ngơ thế nào lại lỡ buộc chữ thương lên người em. giờ thì cứ day dứt không thoát ra được, như con chuột mắc vào bẫy dính chuột vậy. nghĩ đến lại ứa cả gan, thế mà vẫn không ngăn được việc tôi đang nhìn em rồi lại tự nhìn bản thân một lượt, cảm thấy trang phục hôm nay khá là bảnh tỏn. đùa à, gặp người thương cũ thì càng phải ra dáng trứ. cái tật đánh chết cũng không chừa này của tôi : sĩ diện và ngựa ông. treo một nụ cười nhạt trên môi, ra dáng bất cần tiến về phía em mà quên mất, cánh anh đào ban nãy kẹt tại khuyên mũi, tôi vẫn chưa lấy xuống.

CreamDream2903

- Má !!! Con Min TaeJeon nàiii ! Má viết cái fic VKook tặng con đi TwT

realminority_

@ CreamDream2903  À v nên vòi má hả =))) tìm tạm fic khác coi đi, chờ má ra chap chắc con cũng cày gần hết fic khác trong wp đó :v
Reply

CreamDream2903

@cattie99 Con lên cơn thèm fic má ạ TwT VKook cả cái wp này con đọc gần hết rồi TwT
Reply

realminority_

@ CreamDream2903  Tự nhiên lên cơn đòi má viết fic Vkook tặng cho vậy 
Reply