tự nhiên hôm nay lại nhớ tới chốn cũ. nơi ấy, mình có thể thoải mái bộc lộ bản thân mà chẳng đắn đo suy nghĩ. nơi mà những con người cùng lứa rượu vào lời ra, trò chuyện về những góc khuất trong trái tim. nơi mà người khác dù đã lẫn lộn giữa thực tại và giấc mộng, vẫn còn lo lắng cho con bé út của team. thế nhưng thứ níu giữ chúng ta chỉ là đoạn cảm tình ngắn ngủi, chẳng thể hơn thua được với cuộc sống bộn bề. sài gòn hoa lệ, dòng người trôi mãi, và mình lạc mất nhau.