Nói thế nào nhỉ, rất lâu rồi mới mò lại đây, cái mồ chôn những nỗi buồn, nơi gửi gắm những hy vọng, hôm nay mình sẽ nói đến những điều tiếc nuối nhất trong lần đầu yêu đi. Haiz không biết nữa, tự dưng cảm thấy không cam lòng, có lẽ do người vô tâm thì sống quá tốt còn người để tâm lại chật vật quá :))) em không biết tại sao, trong từng ấy năm em lại vẫn có thể bùng lên cảm giác không cam lòng, em không thể hiểu nổi. Đây là một cảm xúc cực kỳ tồi tệ, em hay nhớ về những ngày tháng yêu nhau xưa cũ và tự hỏi từ khi nào tình yêu đó chết, em tự hỏi em rõ ràng rất hạnh phúc sau chia tay vậy tại sao em lại nhớ đến rồi em đã nhận ra đó là không cam lòng. Em yêu anh với tất cả những gì em có từ cảm xúc, thể xác và cả linh hồn. Anh thờ ơ và cho rằng đó là hiển nhiên rồi sau này khi chia tay em vẫn chưa từng 1 lần được cảm nhận được nếu anh yêu em anh sẽ đối xử với em như thế nào, có phải sẽ không vô tâm bỏ qua sinh nhật em, có phải sẽ yêu thương em chiều chuộng em. Nhưng em đã không đợi được, nó đã nguội lạnh và thôi bọn mình xa nhau. 6 năm qua dạo này em hay nghĩ về anh, em cũng không thể hiểu được tại sao lâu như vậy em vẫn để ý vẫn buồn còn anh thì hạnh phúc như vậy. Haiz tâm sự vậy thôi, em biết bọn mình không thể nữa, có người khác yêu thương em hơn rồi, em cũng rất yêu anh ý, anh hạnh phúc em cũng sẽ hạnh phúc thôi, mong rằng xúc cảm tồi tệ nhất sớm trôi qua. Cảm ơn anh đã khiến em hoàn thiện hơn. Không hẹn gặp lại.