senzenzu

Chính là hôm nay trời mưa liên miên, cảm giác là một ngày lí tưởng. Nằm trên giường xem phim rồi đọc truyện, cảm thấy rất rất thỏa mãn. Phiền não nhỏ mau qua điii ài, chút động lực để học bài tiến về phía trước trong sương mờ... 

senzenzu

Chính là hôm nay trời mưa liên miên, cảm giác là một ngày lí tưởng. Nằm trên giường xem phim rồi đọc truyện, cảm thấy rất rất thỏa mãn. Phiền não nhỏ mau qua điii ài, chút động lực để học bài tiến về phía trước trong sương mờ... 

senzenzu

Tôi là một quả anh đào nhỏ, mỗi ngày đều nhìn cậu chủ qua qua lại lại trong sân, cây anh đào sắp chín rồi, nghe cậu ấy nói cậu ấy sẽ chuyển đi. Tôi từ anh đào nhỏ xanh, biến thành anh đào chín đỏ, sau đó vẫn luôn không chờ được cậu chủ đến mang tôi đi. Hôm nay trời mưa một trận lớn, cây trong sân đều được tưới tắm một đợt, gió thổi thật lớn, đến cành cây trĩu tôi run động. Tôi rơi xuống đất, có chút nhầy nhụa nát bét, cậu chủ sẽ không thích tôi nữa, tôi chắc chắn sẽ vì hình hài này bị ghét bỏ, nhưng tôi không chờ được đến ngày cậu chủ quay lại.

senzenzu

Mỗi một loại cố kị, đua đòi, sắp đặt, mưu tính hóa ra trước nay đều đã được an bài. Cớ gì phải đa mưu túc trí, trăm tính vạn tính hại người, đoán ý, nghi kị. Luân lý tuần hoàn khời, sinh lão bệnh tử là duyên số sắp đặt không cách nào đổi dời. Bình đạm phong vân qua ngày, hoa trôi nước chảy chớp mắt một thoáng đời người liền kết thúc. Cố hữu biệt từ rốt cục thời điểm rời đi ai ai đều là mộ nắm đất vàng, gió thổi qua nhẹ tựa lông hồng hòa vào hư không, tồn tại nhưng chưa từng từng tồn tại. 

senzenzu

Nhân sinh cõi người, phong cảnh đạm mạc, vãn vị, tịch mịch. Ở hồng trần thấu tỏ trăm bề vãn thứ cơ gì phải tranh đua, ganh ghét đố kị với đời, chi bằng cùng ta ngăm mai đào hoa nở, ngắm mưa rơi gió biếc, năm tháng yên bình từ năm này qua năm khác. Kiếp người trăm vị, ngũ vị sao tả rõ lòng người, lòng người dâu bể bộn thứ, chẳng cách nào toan tính, đo đạc cả thảy. "Hoa rơi là vô tình, hoa nở là hữu ý" (Bạch Lạc Mai" cứ bình ổn, an cư, dung dị  sống ở một nơi ưa thích, nhìn ngắm thiên nhiên bốn mùa đổi dời, giao hòa thống nhất hòa quyện cùng đất trời, mỗi mùa một loại phong cảm, nhã hứng thoảng đến cùng rượu ngắm trăng vui thích ở đình lầu hoa các, lại cư nhàn thanh thản chờ nắng lên cao đi câu cá, cùng lão hoa râm trong thôn đánh mạc chược, cờ tướng. Ngàn cảnh, trăng cảnh mà bốn mùa lại cứ đàn trôi. Ta chỉ biết mỗi năm lại dần khác biệt, năm này chẳng giống năm trước nhưng sinh hoạt bình dị, nhàn tản của ta không đổi, tuần hoàn luẩn quẩn một vòng ấy thế mà ta hạnh phúc khó buông.

senzenzu

Phong hoa tuyết nguyệt, mai đào trăm hoa vạn cảnh nảy nở sinh sôi, chim muôn đậu trên cành mận già, đêm gió mát trăng thanh, phong cảnh vạn dặm tao nhã, phong bình, vãn vị, không khí là mùi cỏ cây thơm ngát, mùi tre trúc măng non từ hẻm núi phía nam nhẹ nhàng thổi đến từ không trung vô tận. Tiên sinh gảy cầm cổ, trước trăng đêm sáng vằng vặc trên cao, hồn tĩnh, tâm nhẹ, an trí, cả người phiêu bồng mang cốt cách nhuyễn hương, tiên khí dào dạt, loại vĩ cảnh nhất thời bắt gặp sẽ bị kinh diễm mà than ôi. Ta đối trăng đêm như tri âm, đối cổ cầm như bè bạn thân thiết, chi lan giao hòa, đối trà cổ, cờ nước như nhã tao, phong nguyệt, thanh thuần quen biết sớm tối ngày ngày gặp mặt. Thơ ca như suối từ vách đá, trong suốt êm đềm, dịu dàng chảy trôi vào lòng cổ nhân. 

senzenzu

Tôi vừa đọc một bộ tiểu thuyết.
          
          Bạn nhỏ gọi anh mình là "tâm can".
          
          Chi tiết này không nhỏ không lớn nhưng tuyệt nhiên lại rất nổi bật trong mắt tôi. So với những bộ truyện bình thường "tâm can" chẳng phải gì xa lạ. Nhưng trong câu chuyện giữa bạn nhỏ và anh mình lại rất khác.
          
          Tôi nhớ rõ cậu nghĩ: "Ba tôi đánh tôi tan nát thành từng mảnh, tôi lại ép anh ghép tôi lại hoàn chỉnh".
          
          Bạn nhỏ mắc bệnh tâm lí, cả đời cậu dường như từ nhỏ đến lớn đều phụ thuộc vào người anh này.
          
          Gia đình không còn, anh theo mẹ, bạn nhỏ theo người cha bạo lực và nát rượu. Có lẽ, chính vì thế bạn nhỏ mới áp lực như vậy, cậu ví những ngày tháng bên cha là địa ngục. Và chính anh cậu là người cứu vớt.
          
          Bạn nhỏ thực chất rất đáng thương, ba đổ lỗi lầm cho cậu, anh cứu lấy cậu. Nhưng cậu vẫn luôn suy nghĩ anh phải gánh hết thảy lỗi lầm và cậu chẳng việc gì lo lắng cả. Bản thân bạn nhỏ nghĩ cậu là "nghiệp chướng" của anh, là gánh nặng mà anh phải mang suốt phần đời còn lại.
          
          Cậu có rất nhiều vết sẹo trên cơ thể ở ngực, đùi, lưng và mặt là những dấu vết loang lổ do cha vẽ nên. Kí ức ẩn ước, mơ hồ, những ngày đó đều là cậu suýt bị đánh chết nhưng có anh đưa vào viện. Ba vết cắt ở ngực, nơi đó có sẹo rất rõ, bị dao cứa, lúc ấy máu chảy rất nhiều, lênh láng đỏ sậm và tanh tưởi, chỉ có anh ôm bạn vào ngực đưa bạn đi.
          
          Cả đời trói buộc với anh, ỷ lại vào anh. Vì ỷ lại nên mới yêu anh, vì yêu anh nền càng ỷ lại.
          
          "Thế giới có nhiều cặp tình nhân như vậy, chẳng may trong những cặp tình nhân ấy có một cặp cùng một mẹ sinh ra..."
          
          Văn phong rất lãng mạn, rất thực nhưng lại tàn nhẫn cùng cực.. 
          
          

senzenzu

Tớ ngồi dưới mái hiên, im lặng nghe tiếng mưa rơi lộp độp đập mạnh xuống cái tôn đã sứt xẹo những mảng lớn.
          
          Tớ thấy mưa ngày nhỏ rất lớn nhưng hồi ấy tớ thích nhất hương hoa cỏ sau mưa, tớ thích sự mát mẻ mưa đem đến vào một ngày hè nóng nực.
          
          Lớn rồi tớ bỗng dưng thấy mưa nhỏ hẳn, cũng chẳng thấy thích mưa như tấm bé.
          
          Tớ lớn rồi, nhiều thứ lo lắng tất bật đếm không xuể, tớ có nhiều mối bận tâm hơn, tớ phải học tập thật giỏi, phải kiếm được công việc tốt, có thu nhập ổn định, phải lo được cho gia đình.
          
          Có lẽ mưa chưa bao giờ thay đổi.
          
          Mà, con người tớ đang lớn dần, hay tớ đổi thay.
          
          Có một câu nói tớ từng nghe như thế này: "Trong chúng ta, ai cũng đều có một đứa trẻ. Muốn được giống như ngày bé vô ưu vô lo mà chạy nhảy khắp cùng đường ngõ xóm, bay nhảy bắt hoa bắt bướm như chú ngựa nhỏ đứt dây cương. 
          
          Ta đã lớn thế rồi, phải khoác lên mình tấm áo của người trưởng thành.
          
          Tấm áo của người trưởng thành thì quá rộng, tấm áo ngày nhỏ thì lại thật chật chội."
          
          Thế là ta cứ như vậy, "chưa kịp lớn đã phải trưởng thành."
          
          Tớ thấy mưa đọng lại thành vũng nước nhỏ bên lề đường gồ ghề ẩm ướt, giống như tấm kính nhỏ phản chiếu hết thảy thân ảnh tớ hiện tại, tớ thấy mình chật vật và nhỏ bé.
          
          Ước mơ ngày nhỏ cũng phải cất vào một góc nhường chỗ cho nỗi lo cơm áo gạo tiền.
          
          Năm nay tớ lại thêm một tuổi mới.
           #chau

senzenzu

Khóc muốn cạn nước mắt.
          Rất thực tế, nhưng đau chết đi được. 
          
          Cả đời hắm chỉ yêu một người, kết hôn với một người. Hắn vốn xem cô như trân bảo cẩm thận mà nâng trong lòng bàn tay, vậy mà để cô chịu đủ ủy khuất.
          Đau, yêu đến thế rốt cục một lần đập tan, thế giới tĩnh lặng, cả cõi lòng dường như đều thét gào đau đớn cùng cực.
          
          Năm 15 tuổi mất đi cha mẹ, gặp được hắn tưởng như ánh sáng cuối cong đường, soi sáng tầng hầm vận mệnh của cuộc đời, vậy mà hắn đem cô dẩy vào một cái hố đen còn tối hơn, đáng sợ hơn tầng hầm gấp ngàn lần.
          Tình chết, mộng tan, khi bò ra khỏi hố đen, ấy thế mà lại có chút không cam lòng.
          
          Bọn họ đều không cam lòng tình yêu nồng nhiệt những năm thiếu thời đẹp đẽ. 
          Tình yêu 14 năm tưởng chừng là tri kỉ, là hình mẫu tuyệt vời. 
          Họ chỉ là hoài cảm, nhớ thương cái cảm giác yêu đến chết đi sống lại ấy.
          Tình yêu trải qua đủ thiên sơn vạn thủy, có đủ ngậm đắng nuốt cay mới đạt được một khắc bất kham vì một người bỗng chốc giống như sương mờ tan biến.
          
          Em vẫn luôn chờ anh về.
          "Bà xã, anh về rồi!"
          Rất lâu rồi anh chưa từng thốt lên câu nói ấy nữa.
          
          Em gặp được một người, cùng thời hoa niên nở rộ của chúng ta. Anh ấy cầm đèn mang cầu thang kéo em rời khỏi bóng tối.
          
          < Nửa đêm, khóc rồi. >
          https://www.wattpad.com/story/169098720