sirfye0304

Mấy mươi năm chờ đời, mấy mươi năm loạn lạc, nay bạc mái đầu xanh.

ngthnguryn

mình đọc truyện bạn thấy thật sự hay, hiếm ai viết về truyện việt lắm, văn phong lại mượt mình có lên WordPress thấy có bạn comment xưng hộ, nhưng mình ủng hộ xưng hộ này vì nó rất " Việt " có vẻ như bạn không hoạt động nữa nhưng vẫn muốn dành nhiều lời khen cho bạn  :4

scorcam

Tác giả viết hay thật đấy, nhưng hình như lâu rồi không hoạt động thì phải. Cố lên nhé bạn, mình đang mong lắm :*

sirfye0304

@scorcam Do dạo này mình hơi bận thôi, bên wp mình có update chương, nhanh hơn bên này. :3 
            sirfye0304.wordpress.com Có thời giàn thì qua xem thử nhé. :3
Reply

sirfye0304

Tương Vương dĩ quyến Vu Sơn xử
           Mộng lý hà tu thoại Giang Nam. 
          
          Dịch thơ: "Tương Vương đã nhớ chốn Vu Sơn,
          Cần gì trong mộng nhắc Giang Nam."
          
          Không hiểu sao khi dịch, mình đều nhầm thành "cớ gì". Nghe dỗi hờn mà cũng chát chua hơn.

sirfye0304

Không thể tái thiết đất nước này bằng sự chắp vá được, rồi nó lại sẽ sụp đổ thôi.
          
          Cách duy nhất để đất nước này không bao giờ chịu đau thương nữa, đó là phá hủy nó để bắt đầu lại từ đầu.