sleepy___hye
Ê ẩm. Đau đớn. Rệu rã. Và đấy là những gì Diluc cảm nhận được sau khi trở về từ một trận chiến. Đã rất lâu rồi Diluc chưa bị đánh cho thê thảm đến như thế này. Và, những tưởng như thế đã đủ lắm rồi thì đen đủi làm sao, khi mà anh đã gần về đến Tửu trang Dawn, ngẩng mặt lên trời liền thấy mấy đám mây xám ngoét lại kéo đến. Vậy là trời đổ mưa. Mưa xối lên những vết thương lớn nhỏ hãy còn mới với máu đỏ thẫm một màu tanh tươi trên người Diluc, đau đớn khiến anh tỉnh táo hẳn. Dẫu cho chiến thắng vẫn thuộc về tay anh, thế nhưng Diluc chỉ cảm nhận được vị đắng nghen nghét trào dâng nơi cuốn họng. Vị của sự thua cuộc.
Dưới cơn mưa xối xả, Diluc chỉ mong mau mau được về nhà. Gắng gượng bước được thêm đôi ba bước, Diluc lại vấp ngã, một cơn đau đến thấu tận xương tủy liền đánh thẳng lên đại não anh, qua từng dây thần kinh, và Diluc chắc mẩm rằng chân mình chẳng ổn một chút nào. Cả tay cũng vậy. Có thể là bị trật một khớp xương nào nó trong khi chiến đấu, nhưng đến tận lúc này anh mới nhận ra, Diluc nhíu mày suy nghĩ.
Tửu trang đã ở ngay trước mắt. Diluc ngán ngẩm nhìn màn mưa ngày một dày đặc hơn, chỉ thấy vừa lạnh vừa đau. Tiếng cóc nhái kêu ồm ộp bên tai hệt như tiếng thúc giục Diluc mau trở về nhà, dồn dập, hối hả từng đợt. Một tiếng thở dài trút khỏi khóe môi Diluc, anh dùng bàn tay có vẻ như vẫn còn lành lặn hơn hẳn cái còn lại chống xuống mặt đất, đứng dậy trong khi cái chân của anh vẫn đang nhói lên như phản đối hành động này, và rồi tiến về phía ánh đèn vàng nhạt xa xa kia.
sleepy___hye
Thật lạ. Không hiểu vì sao mà đường về nhà hôm nay xa thế chẳng biết. Diluc thở dốc, nặng trịch nơi lồng ngực, đâu đó trên cơ thể nhức nhối từng cơn. Diluc cắn môi. Hoặc là vì cú ngã vừa rồi, hoặc là vì một do nào đó mà Diluc chẳng rõ nữa, dường như vết thương ở ngay bụng anh lại rỉ máu nữa rồi. Một mảng áo đỏ tươi. Và vị của máu lại hòa vào mùi ngai ngái của cơn mưa, xộc vào mũi anh, thật khó chịu.
Cơ thể đã nặng nề, bộ trang phục thấm đẫm nước mưa lại càng khiến tốc độ di chuyển của anh chậm chạp hơn bao giờ hết. Mưa xối vào mắt anh, cay xè, khiến Diluc chẳng thể mở nổi mắt mình nữa. Cảnh vật trước mắt anh bắt đầu mờ dần đi, theo đúng nghĩa của nó. Có đến tận ba, bốn cái Tửu trang Dawn ở đằng xa kia. Vậy là, Diluc lại cắn môi, tựa như chẳng biết đau đớn, chỉ cố để giữ cho bản thân tỉnh táo. Cho đến khi cánh môi dưới bật máu, vị tanh tưởi dâng trào trong khoang miệng, thì đấy cũng là lúc Diluc chẳng còn cầm cự nổi nữa.
Diluc ngã nhào về trước, bụng va chạm mạnh với nền đất ướt nước mưa, áo nhuộm đỏ nay lại càng đỏ hơn. Đương lúc sắp chìm vào hôn mê, từ xa kia, trong màn mưa dày đặc, Diluc thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.
Kaeya.
Và rồi, anh ngất lịm.
•
Reply