sleepy___hye

draft đang viết giữa chừng. lười quá bai bai
          	
          	
          	
          	
          	"Xin chào, tôi là Xiao."
          	
          	Và đó là cách mà Xiao đến với ngôi trường mới, lớp học mới, tại một thành phố cũng thật mới đối với hắn. Nơi đây dường như không thân thiện lắm với học sinh chuyển trường. Mọi thứ đều theo nguyên tắc, được ép chặt vào một khuôn mẫu mọi người thường nghêu ngao ngợi ca là 'hoàn hảo'. Vị giáo sư già đứng nơi bục giảng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt, chỉ tay về phía chỗ ngồi nơi góc lớp, cạnh bên bậu cửa sổ hứng trọn cái nắng của ngày hạ vừa tan. Đó sẽ là chỗ ngồi của hắn kể từ giờ cho đến ngày tốt nghiệp. Bỏ qua những tiếng thì thầm bàn tán, Xiao bước thẳng về cuối lớp, ngồi vào vị trí đã được giáo sư sắp xếp cho mình. 
          	
          	Tiếng phấn trắng trượt trên bảng đen vang lên, hòa cùng tiếng lật sách vở và những tiếng thở đều đều trong không gian lặng thin thít. Chỗ ngồi cạnh bên hắn không có một ai, chỉ có nắng rơi trên mặt bàn trống, như đang cố xua đi cái lạnh lẽo vì thiếu vắng hơi người.

sleepy___hye

draft đang viết giữa chừng. lười quá bai bai
          
          
          
          
          "Xin chào, tôi là Xiao."
          
          Và đó là cách mà Xiao đến với ngôi trường mới, lớp học mới, tại một thành phố cũng thật mới đối với hắn. Nơi đây dường như không thân thiện lắm với học sinh chuyển trường. Mọi thứ đều theo nguyên tắc, được ép chặt vào một khuôn mẫu mọi người thường nghêu ngao ngợi ca là 'hoàn hảo'. Vị giáo sư già đứng nơi bục giảng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt, chỉ tay về phía chỗ ngồi nơi góc lớp, cạnh bên bậu cửa sổ hứng trọn cái nắng của ngày hạ vừa tan. Đó sẽ là chỗ ngồi của hắn kể từ giờ cho đến ngày tốt nghiệp. Bỏ qua những tiếng thì thầm bàn tán, Xiao bước thẳng về cuối lớp, ngồi vào vị trí đã được giáo sư sắp xếp cho mình. 
          
          Tiếng phấn trắng trượt trên bảng đen vang lên, hòa cùng tiếng lật sách vở và những tiếng thở đều đều trong không gian lặng thin thít. Chỗ ngồi cạnh bên hắn không có một ai, chỉ có nắng rơi trên mặt bàn trống, như đang cố xua đi cái lạnh lẽo vì thiếu vắng hơi người.

sleepy___hye

Ê ẩm. Đau đớn. Rệu rã. Và đấy là những gì Diluc cảm nhận được sau khi trở về từ một trận chiến. Đã rất lâu rồi Diluc chưa bị đánh cho thê thảm đến như thế này. Và, những tưởng như thế đã đủ lắm rồi thì đen đủi làm sao, khi mà anh đã gần về đến Tửu trang Dawn, ngẩng mặt lên trời liền thấy mấy đám mây xám ngoét lại kéo đến. Vậy là trời đổ mưa. Mưa xối lên những vết thương lớn nhỏ hãy còn mới với máu đỏ thẫm một màu tanh tươi trên người Diluc, đau đớn khiến anh tỉnh táo hẳn. Dẫu cho chiến thắng vẫn thuộc về tay anh, thế nhưng Diluc chỉ cảm nhận được vị đắng nghen nghét trào dâng nơi cuốn họng. Vị của sự thua cuộc. 
          
          Dưới cơn mưa xối xả, Diluc chỉ mong mau mau được về nhà. Gắng gượng bước được thêm đôi ba bước, Diluc lại vấp ngã, một cơn đau đến thấu tận xương tủy liền đánh thẳng lên đại não anh, qua từng dây thần kinh, và Diluc chắc mẩm rằng chân mình chẳng ổn một chút nào. Cả tay cũng vậy. Có thể là bị trật một khớp xương nào nó trong khi chiến đấu, nhưng đến tận lúc này anh mới nhận ra, Diluc nhíu mày suy nghĩ.
          
          Tửu trang đã ở ngay trước mắt. Diluc ngán ngẩm nhìn màn mưa ngày một dày đặc hơn, chỉ thấy vừa lạnh vừa đau. Tiếng cóc nhái kêu ồm ộp bên tai hệt như tiếng thúc giục Diluc mau trở về nhà, dồn dập, hối hả từng đợt. Một tiếng thở dài trút khỏi khóe môi Diluc, anh dùng bàn tay có vẻ như vẫn còn lành lặn hơn hẳn cái còn lại chống xuống mặt đất, đứng dậy trong khi cái chân của anh vẫn đang nhói lên như phản đối hành động này, và rồi tiến về phía ánh đèn vàng nhạt xa xa kia.
          
          

sleepy___hye

Thật lạ. Không hiểu vì sao mà đường về nhà hôm nay xa thế chẳng biết. Diluc thở dốc, nặng trịch nơi lồng ngực, đâu đó trên cơ thể nhức nhối từng cơn. Diluc cắn môi. Hoặc là vì cú ngã vừa rồi, hoặc là vì một do nào đó mà Diluc chẳng rõ nữa, dường như vết thương ở ngay bụng anh lại rỉ máu nữa rồi. Một mảng áo đỏ tươi. Và vị của máu lại hòa vào mùi ngai ngái của cơn mưa, xộc vào mũi anh, thật khó chịu.
            
            Cơ thể đã nặng nề, bộ trang phục thấm đẫm nước mưa lại càng khiến tốc độ di chuyển của anh chậm chạp hơn bao giờ hết. Mưa xối vào mắt anh, cay xè, khiến Diluc chẳng thể mở nổi mắt mình nữa. Cảnh vật trước mắt anh bắt đầu mờ dần đi, theo đúng nghĩa của nó. Có đến tận ba, bốn cái Tửu trang Dawn ở đằng xa kia. Vậy là, Diluc lại cắn môi, tựa như chẳng biết đau đớn, chỉ cố để giữ cho bản thân tỉnh táo. Cho đến khi cánh môi dưới bật máu, vị tanh tưởi dâng trào trong khoang miệng, thì đấy cũng là lúc Diluc chẳng còn cầm cự nổi nữa.
            
            Diluc ngã nhào về trước, bụng va chạm mạnh với nền đất ướt nước mưa, áo nhuộm đỏ nay lại càng đỏ hơn. Đương lúc sắp chìm vào hôn mê, từ xa kia, trong màn mưa dày đặc, Diluc thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.
            
            Kaeya.
            
            Và rồi, anh ngất lịm.
            
            
Reply

sleepy___hye

Đống thịt bầy nhầy bốc mùi tanh tưởi, lại lẫn cả mùi cháy khét và nồng vị tàn khốc mà trận chiến để lại, bấy nhiêu đấy cũng đủ để khiến Ayama buồn nôn, bụng quằn quại cơn đau, bất lực thở dốc từng cơn. Em nằm vật ra giữa nền đất nóng hôi hổi vì ngọn lửa hãy còn đốt cháy đống xác chết gần đấy, cát bụi ma sát với da thịt, bỏng rát, lại bám vào mặt, quần áo, cả người lấm lem. Sử dụng kosei quá mức khiến Ayama gần như cạn kiệt năng lượng. Ê ẩm. Đau nhức. Từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận được rõ rệt cơn đau thấu tận xương tủy. Toàn thân, nơi đâu trên cơ thể Ayama cũng đầy những vết thương lớn nhỏ. Gió lướt ngang qua cũng đủ thấy đau rát. Giờ đây, em chỉ muốn về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc. Cho đến khi Akari gọi em dậy để dùng bữa tối, như bao ngày.
          
          Hoặc, một giấc thật dài. Ayama nghĩ thầm. Cứ ngủ vậy mà chẳng tỉnh giấc, có khi cũng thú vị.

sleepy___hye

          Màn đêm dịu dàng bao bọc lấy thành Mondstadt nơi Phong thần cai trị, mà chấm li ti trên nền trời ấy là vạn vì sao hội tụ về tạo thành dãy ngân hà nhỏ trước mắt Kaeya. Sao rơi vào đồng tử anh, tuy bé nhưng sáng vô cùng. Con ngươi lúc nào cũng mịt mù một tầng sương mù xa cách, nay sáng bừng lên ánh sao sa. Dường như sao chạy cùng gió, đuổi bắt nhau trên bầu trời, khiến Kaeya mãi ngẩng đầu ngắm nhìn sao kia, chẳng cách nào dứt ra được, cũng chẳng rõ vì sao lại cuốn hút đến thế. Cho đến khi cái lạnh bất chợt ập đến, Kaeya mới nhận ra, Mondstadt về đêm thì lạnh lắm, đặc biệt là những ngày mưa ghé sang.
          
          Thành Mondstadt, mùa mưa đã về. Kaeya biết điều đó, chỉ vừa biết cách đây không lâu, khi những tảng mây xám ngoét vô vị lờ đờ trôi đến, và cái mùi ấy xộc vào mũi Kaeya – mùi của những cơn mưa. Lạ thật. Cứ mỗi khi mưa sắp đến, Kaeya sẽ ngửi được nó. Như một lời hồi chuông nhắc nhở Kaeya đừng quên những ngày ấu thơ đuổi theo cơn gió trên cánh đồng đầy nắng, cùng với người anh trai nuôi quý hóa của mình. 
          
          Diluc. 
          
          Phải rồi, Diluc ấy.

sleepy___hye

Cho đến khi ly rượu thứ vài chục ấy ngã nhào trên bàn, khách trong tiệm chỉ còn lại mỗi mình Kaeya, thì Diluc tiến đến, cất lên thứ âm thanh mà Kaeya đã hằng ao ước được nghe nó mỗi ngày.
            
            "Đừng uống nữa."
            
            Kaeya ngẩng đầu lên, mắt phủ một tầng sương mờ nhìn về phía Diluc, chỉ thấy bóng người trước mặt nhòe hẳn đi, duy nhất mỗi mình mái tóc đỏ vẫn là thứ nổi bật nhất. Mắt chạm mắt, Diluc xoáy sâu sắc đỏ nơi đồng tử mình vào con ngươi xanh thẳm của người kia, giữ như thế mãi. Ánh nhìn ấy thức tỉnh Kaeya khỏi cơn say. Đầu Kaeya đau nhói, nhưng anh tỉnh táo, và hơn bao giờ hết, anh còn sợ mình nhìn nhầm. 
            
            Liệu có phải Kaeya vẫn còn đang say không? Vì sao gương mặt Diluc lại dịu dàng đến thế này?
            
            Sự quan tâm lạ kỳ nơi đáy mắt Diluc, sau ngần ấy năm xa cách, lần đầu Kaeya cảm nhận được nó. 
            
            Lần đầu tiên sau nhiều năm không gặp.
Reply

sleepy___hye

Là Diluc. Gã vẫn như mọi khi, tóc đỏ rối bù, dường như chẳng bao giờ chịu chải chuốt, cùng bộ trang phục tôn lên rõ rệt dáng người hoàn hảo ấy. Vừa nhìn thấy Kaeya, Diluc liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, và Kaeya thấy tim mình như bị siết chặt. Việc này diễn ra rất thường xuyên. Hiềm khích giữa anh và Diluc vẫn còn đó, và gã thì ghét anh vô cùng. Vậy nên, Diluc thường chẳng tỏ ra chút thiện ý nào mỗi khi gặp Kaeya. Có chăng cũng chỉ là hỏi đáp đầy miễn cưỡng, là Kaeya hỏi và Diluc thì hiếm khi mở miệng trở lời. Chà, tệ thật, Kaeya không rõ cảm giác hụt hẫng xen lẫn đau nhói này là gì nữa. 
            
            Rượu ở ngay trước mắt Kaeya, còn Diluc thì không thèm nhìn anh dẫu chỉ một cái. Kaeya mỉm cười, làm gì có chuyện gã lão gia nào đó sẽ có tình cảm đối với anh cơ chứ. Hận thù còn chưa dập tắt, thì làm gì có chỗ thắp lên ngọn lửa tình? 
            
            Chẳng biết Diluc ra sao, riêng lửa tình nơi Kaeya ấy, thì nóng, cháy âm ỉ, mãi không tắt. Như cách từng đợt rượu rót vào môi anh, nóng hừng hực tại dạ dày, ép Kaeya phải tỉnh táo sau mỗi lần uống cạn một ly rượu. Một, hai, ba, rồi bốn. Kaeya chẳng nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly rượu nữa rồi. 
Reply

sleepy___hye

Kaeya lần nữa ngẩng mặt lên, chán chường nhận ra những vì sao đã khuất hẳn sau mái hiên bằng gỗ của tiệm rượu quen thuộc anh thường ghé đến. Dạo một vòng quanh Mondstadt, cuối cùng đôi chân tự đưa mình đến đây. Không vì gì cả. Hoặc, có chăng là có lý do, Kaeya cũng chẳng nghĩ ra nổi vì sao mình lại đến nơi này (là có, nhưng anh phủ nhận nó). Quanh đi quẩn lại, cứ nhắm mắt lại rồi mở ra, trước mắt anh đã là tiệm rượu này rồi. Kaeya có thể nghiện rượu, nhưng không phải lúc nào Kaeya cũng sẽ ghé sang đây. 
            
            Diluc rất ghét rượu. Trí nhớ của Kaeya rất tốt, và anh nhớ như in rằng anh trai nuôi quý hóa nào đó của anh vô cùng ghét rượu. Thế nhưng, gã lại là kẻ đứng đầu Tửu trang Dawn, nắm trong tay gần như là một nửa ngành rượu của Mondstadt. Thật buồn cười làm sao, tiệm rượu trước mắt Kaeya đây cũng là thuộc về Diluc ấy. Vậy mà, Kaeya chẳng thể ngăn mình lướt những ngón tay thon dài qua cánh cửa gỗ, sau đó, đẩy nhẹ, hòa mình vào đám đông người thưởng rượu trong tiệm. Đặt bước chân đầu tiên vào trong, Kaeya dễ dàng thấy được tiệm gần như chật kín người với mùi mồ hôi lẫn vào mùi rượu. Không lấy đó làm khó chịu, Kaeya chọn một vị trí ngay quầy pha chế, trái tim hẫng đi một nhịp ngay khi mái tóc đỏ của ai đó lọt vào tầm mắt anh.
            
Reply