sourirem_y

Yêu và cho đi tất cả có phải là tình yêu mù quáng hay không ? Có lẽ, trong trường hợp của hts là không. Em ấy yêu người kia hơn cả bản thân mình, nhưng suy cho cùng tất điều em ấy làm cũng là vì em ấy, vì những mong muốn khát khao được yêu thương người kia mà. Chẳng thể nào đánh giá tình yêu ấy mù quáng, là không coi trọng bản thân mình. Yêu thương người kia hết lòng, cũng là đang yêu thương và nâng niu những cảm xúc của bản thân mình. Nó mù quáng chỉ khi không thể kiểm soát, còn tình yêu của em ấy trao hoàn toàn kiểm soát được, chỉ là em ấy mong muốn trao thật nhiều tình cảm cho người em yêu. Suy cho cùng, quả thật người kia cũng đáng giá cho để cho em hi sinh hết lòng.

sourirem_y

Yêu và cho đi tất cả có phải là tình yêu mù quáng hay không ? Có lẽ, trong trường hợp của hts là không. Em ấy yêu người kia hơn cả bản thân mình, nhưng suy cho cùng tất điều em ấy làm cũng là vì em ấy, vì những mong muốn khát khao được yêu thương người kia mà. Chẳng thể nào đánh giá tình yêu ấy mù quáng, là không coi trọng bản thân mình. Yêu thương người kia hết lòng, cũng là đang yêu thương và nâng niu những cảm xúc của bản thân mình. Nó mù quáng chỉ khi không thể kiểm soát, còn tình yêu của em ấy trao hoàn toàn kiểm soát được, chỉ là em ấy mong muốn trao thật nhiều tình cảm cho người em yêu. Suy cho cùng, quả thật người kia cũng đáng giá cho để cho em hi sinh hết lòng.

sourirem_y

Lúc hai đứa mình còn là bạn bè, chẳng ai nghĩ tụi mình sẽ có một ngày thành đôi, bởi hai đứa tính quá đỗi khác nhau, gặp nhau thì gây chuyện cãi nhau cả ngày. Thật ra mình cũng chẳng thích cãi nhau, nhưng mà thái độ cha nội ấy ghét quá, không muốn nhường một chút nào. Năm mới anh về quê và mình cũng ở quê, vậy mà hai đứa vẫn tìm chuyện cãi nhau, toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng í ới cả ngày. Mình nghi cha nội ấy bị nghiện nghe mình chửi, sao lại có một người thiếu đánh ngứa đòn như thế tồn tại trong cuộc đời mình nhỉ. Dù sao thì cũng cảm ơn anh có mặt trong những tháng ngày nhàm chán của em, cảm ơn vì đã thêm sắc họa màu cho bức tranh tuổi trẻ này. Đợi đi, em mà gặp được anh thì chắc chắn kí lủng đầu anh ngay. 

sourirem_y

Cậu trai tuổi mười tám mjh cũng chưa bao giờ mong muốn bản thân là cọng rơm cứu mạng hay cứu rỗi đời em. Anh không muốn, và ở độ tuổi đó cũng chừng từng nghĩ đến sự tồn tại của bản thân có ý nghĩa lớn đối với cậu nhóc của mình. Chia tay là chuyện khó tránh khỏi. Khi sự ích kỷ của cá nhân vượt ngưỡng, tình yêu không còn có thể giữ chân một người có hoài bão lớn lao nữa, thì chia tay lại là điều tốt. Nhưng thực ra, ở một khía cạnh nào đó, chia tay cũng là vì em muốn tốt cho em ấy mà. 

sourirem_y

Sinh nhật anh, hôm qua tụi mình gặp lại. Ừ sao nhỉ, em là đứa mà khi say vào chẳng kiểm soát nổi, em biết mình làm gì nhưng mà em thật sự chẳng khống chế được hành động hay lời nói. Buồn quá anh nhỉ, mấy đứa trẻ từng bị cuốn hút bởi ước mơ đẹp đẽ và bay bổng của nhau, song lý do chia xa cũng chính vì nó. Em không dám nói trưởng thành khắc nghiệt, suy cho cùng cũng là em ra quyết định chọn một trong hai mà. Chẳng có ai hối hận cả, nhưng lại có người khóc vì đau. Nghi lễ trưởng thành năm ấy của em là buộc lựa chọn một trong hai, đáng tiếc em chọn chẳng cùng anh đồng hành trên con đường nữa. Đêm qua em khóc nhiều lắm, đến sáng dậy vẫn còn khóc, nước rơi không phải vì hối hận, chỉ là cơn đau âm ỉ quá, trái tim em yếu mềm khó lòng chịu đựng được. Đáng lý ra qua nhiều năm, em phải quên đi anh chứ nhỉ, thậm chí em còn nhớ anh day dứt. Chẳng biết bao lâu nữa em mới có thể nói lời tạm biệt với cậu trai từng xem em là một ước mơ của mình nữa. Người ta hay nói tuổi trẻ đừng yêu phải người quá tốt, nhưng nếu không gặp anh, em cũng chẳng tưởng tượng được bộ dạng mình năm ấy ra sao.

sourirem_y

Lí do mà mình luôn chẳng muốn đi về mấy chốn cũ là vậy, là mình sẽ không kìm lòng nhớ về anh. Trong lòng này sẽ không còn trào dâng tiếc nuối, hay yêu hận, chỉ là mình sẽ luôn để những kỉ niệm  trong đầu và tìm mọi cách giải đáp án , mặc dù nó chẳng còn ý nghĩa nữa. Mấy đứa trẻ năm xưa ước mơ bay cao, còn sợ sau khi ra đời sẽ phải chạm mặt nhau. Nhưng Sài Gòn cũng chẳng lớn lắm, chúng ta chưa từng một lần chạm mặt. Duyên phận an bài kín kẽ, nói chia xa là chẳng còn gặp lại nữa. Năm qua, hẳn có nhiều chuyện tới với đám trẻ tụi mình, lúc em về thì anh bận công tác, khi anh rảnh rỗi em lại chẳng ở quê. Cứ thế chuyện xảy ra chúng mình chưa từng một lần cùng ngồi lại giải quyết. Cái ngày khi em biết chuyện, em vừa mới đi làm về, em đã nhốt mình ở phòng mấy tiếng đồng hồ chỉ để khóc lóc. Em luôn miệng nói mình không hiểu, song chừng này tuổi đầu sao có thể chẳng biết gì, chỉ là em không muốn hiểu mà thôi. Có những chuyện có lẽ sẽ làm em đau đáu cả đời, nhưng mà sao tránh khỏi, có con người nào lớn lên mà trong tim không có vài vết xước đâu đúng không anh.