Quả nhiên, mùa hè luôn là thời điểm khiến mình đau đáu nhất. Nói về chút về những nổi đau trong mùa hè. Liệu rằng mặt trời kia có lạc quan như cái cách vẫn thể hiện không. Theo suy nghĩ của mình là có. Trên đời không nhất thiết phải phân rõ trắng đen, ngay cả mỗi người chúng ta đều tồn tại rất nhiều mâu thuẫn. Nỗi đau có bao quanh nhưng nó vẫn không làm mờ đi sự lạc quan trong một con người là có thật. Em ấy đau khổ, em ấy chịu nhiều tổn thương, em ấy ám ảnh nó hằng đêm song đó không phải rào cản khiến cho em không yêu thương cuộc đời này. Đó không phải sự giả vờ cho qua chuyện, tuy nhiên nếu nói nó có ảnh hưởng không thì chắc chắn là có. Nghe những câu đau lòng, chứng kiến những chuyện kinh khủng, giống hệt như một mầm non chưa kịp đâm chồi đã bị vùi dập đến héo úa. Thành thật mình cũng chẳng nghĩ thông lý do gì để em tiếp tục gắng gượng, cảm giác như em có thể rời xa bất cứ lúc nào. Chẳng biết miêu tả sao cho đúng được cái cảm giác ấy nữa, vừa nhẹ nhàng lại vừa mơ hồ. Lòng em không hề có sự nặng trĩu, tuy nhiên em vẫn không hề nắm bắt được thứ em mong muốn. Là kiểu nhẹ tênh mường tượng như có thể chạm tới được, nhưng thu tay về chỉ có mảnh trống không. Những người như vậy, thật sự cả đời này khó mà có thể xoa dịu vết thương lòng của họ. Đó không phải một vết thương, mà là một cái gì đó đã định sẵn từ trước khi kịp nhận thức, thế nên chẳng bao giờ có thể cứu vãn được. Một người ôm tất thảy vết thương lòng, chẳng nguyện ý nói cho ai, chỉ dành để một mình tiêu hóa chúng... Mặt trời nhỏ của người khác, nhưng lại chẳng sưởi ấm được chính mình.