Sinh nhật anh, hôm qua tụi mình gặp lại. Ừ sao nhỉ, em là đứa mà khi say vào chẳng kiểm soát nổi, em biết mình làm gì nhưng mà em thật sự chẳng khống chế được hành động hay lời nói. Buồn quá anh nhỉ, mấy đứa trẻ từng bị cuốn hút bởi ước mơ đẹp đẽ và bay bổng của nhau, song lý do chia xa cũng chính vì nó. Em không dám nói trưởng thành khắc nghiệt, suy cho cùng cũng là em ra quyết định chọn một trong hai mà. Chẳng có ai hối hận cả, nhưng lại có người khóc vì đau. Nghi lễ trưởng thành năm ấy của em là buộc lựa chọn một trong hai, đáng tiếc em chọn chẳng cùng anh đồng hành trên con đường nữa. Đêm qua em khóc nhiều lắm, đến sáng dậy vẫn còn khóc, nước rơi không phải vì hối hận, chỉ là cơn đau âm ỉ quá, trái tim em yếu mềm khó lòng chịu đựng được. Đáng lý ra qua nhiều năm, em phải quên đi anh chứ nhỉ, thậm chí em còn nhớ anh day dứt. Chẳng biết bao lâu nữa em mới có thể nói lời tạm biệt với cậu trai từng xem em là một ước mơ của mình nữa. Người ta hay nói tuổi trẻ đừng yêu phải người quá tốt, nhưng nếu không gặp anh, em cũng chẳng tưởng tượng được bộ dạng mình năm ấy ra sao.