vào tháng 4 năm ấy, lee sanghyeok đã nhặt được một thiên thần ở ban công nhà mình.
" có lẽ anh phải để em đi, về nơi đáng lẽ em nên ở " anh nghĩ, nhưng điều đó sao mà khó khăn quá.
sanghyeok không nỡ để kim hyukkyu - tia sáng duy nhất của đời mình rời đi một cách dễ dàng như thế.
nội tâm anh cứ như bị giằng xé thành từng mảnh, nhưng thâm tâm anh vẫn luôn hiểu rõ, dù cho mọi chuyện có ra sao thì hạnh phúc của hyukkyu phải được đặt lên trên đầu.
vì nụ cười của em như ngàn cái mùa xuân cộng lại, vì em là tạo vật đẹp đẽ nhất trên thế gian này, là thiên thần của riêng mình tôi mà thôi.
anh hôn nhẹ lên trán em, một nụ hôn đầy thấp thỏm vì sợ làm em tỉnh giấc, nhưng cũng đựng đầy niềm thương yêu thầm kín không thể đong đếm nổi, một loại xúc cảm mà bất kỳ câu từ nào trên thế gian cũng không thể giãi bày được.
khi lời nói không thể thể hiện ra được điều mà ta muốn, thì con người sẽ dùng hành động để làm minh chứng.
từng cái chạm tay, từng lần cụng đầu, từng lúc tay đan tay giữa lòng đường, từng vết hoa hồng trên cần cổ và cánh môi nơi em, và cả vạn lần từng khác nữa...
anh nguyện trao cho kim hyukkyu tất thảy mọi thứ, ngay cả khi lá cây nhuốm màu úa tàn, ngay cả khi bóng em dần khuất xa sau những đám mây trắng bồng bềnh.
thì sanghyeok vẫn sẽ tiếp tục thương em, vẫn sẽ chỉ trao cho mình em cả bốn mùa của anh, mặc cho thời gian có khiến mọi thứ đổi thay thì trái tim anh vẫn luôn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
nguyện yêu em hết cả bốn mùa, xuân hạ thu đông. nguyện rằng khi tóc anh lấm màu hoa râm thì vẫn có em kề bên mỗi ngày.