Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đã 2 năm trôi qua kể từ lần cuối mình viết chút gì đó cho nơi này.
Mình luôn muốn viết, như là để giữ lại một tí ti gì cho bản thân, hoặc là một dấu ấn được để lại cho một ai đọc được những câu chữ của mình. Nên mình viết rất nhiều, mình lôi hết mọi cảm xúc, mọi khao khát, mọi tiếc nuối để mang chúng thành những dấu ấn của riêng mình. Mình viết ra những gì mình không thể nói, viết ra những vui vẻ, những đau đớn, những buồn tủi, và thật vui là luôn có người nhớ đến mình, bằng một cách nào đó, tại một nơi nào đó chẳng rõ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, từ một đứa nhỏ đa sầu đa cảm năm 16 tuổi, bây giờ đã trở thành một đứa nhóc 21 tuổi vẫn luôn nhớ về năm 16 tuổi.
Mình nghĩ mình đã thay đổi nhiều, cho đến khi có người nói rằng mình thật giống như một đứa bé, người đó nói họ nhìn thấy bản thân họ của vài năm trước ở mình, và họ thật muốn bảo vệ mình — mình mới chợt nhận ra, à, hoá ra mình vẫn là đứa nhỏ 16 tuổi năm nào, vẫn chưa thay đổi, vẫn vô tư vô nghĩ vẻ bề ngoài, nhưng bên trong lại là vô số tơ rối mãi chưa gỡ ra được.
Hoá ra đời vẫn thế, chỉ là mình luôn bước tiếp, chỉ là mình vẫn còn tồn tại.
Liệu mình có thay đổi không, có gì sẽ đổi khác đi không?
Đến bản thân mình cũng chẳng rõ. Nhưng vẫn cứ là sống thôi, còn những thứ khác sau này sẽ tường tận.
Chúc ngủ ngon đến ai đó đã đọc đến dòng này.