swedesh-

Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đã 2 năm trôi qua kể từ lần cuối mình viết chút gì đó cho nơi này.
          	
          	Mình luôn muốn viết, như là để giữ lại một tí ti gì cho bản thân, hoặc là một dấu ấn được để lại cho một ai đọc được những câu chữ của mình. Nên mình viết rất nhiều, mình lôi hết mọi cảm xúc, mọi khao khát, mọi tiếc nuối để mang chúng thành những dấu ấn của riêng mình. Mình viết ra những gì mình không thể nói, viết ra những vui vẻ, những đau đớn, những buồn tủi, và thật vui là luôn có người nhớ đến mình, bằng một cách nào đó, tại một nơi nào đó chẳng rõ.
          	
          	Thời gian trôi qua thật nhanh, từ một đứa nhỏ đa sầu đa cảm năm 16 tuổi, bây giờ đã trở thành một đứa nhóc 21 tuổi vẫn luôn nhớ về năm 16 tuổi.
          	
          	Mình nghĩ mình đã thay đổi nhiều, cho đến khi có người nói rằng mình thật giống như một đứa bé, người đó nói họ nhìn thấy bản thân họ của vài năm trước ở mình, và họ thật muốn bảo vệ mình — mình mới chợt nhận ra, à, hoá ra mình vẫn là đứa nhỏ 16 tuổi năm nào, vẫn chưa thay đổi, vẫn vô tư vô nghĩ vẻ bề ngoài, nhưng bên trong lại là vô số tơ rối mãi chưa gỡ ra được.
          	
          	Hoá ra đời vẫn thế, chỉ là mình luôn bước tiếp, chỉ là mình vẫn còn tồn tại.
          	
          	Liệu mình có thay đổi không, có gì sẽ đổi khác đi không?
          	
          	Đến bản thân mình cũng chẳng rõ. Nhưng vẫn cứ là sống thôi, còn những thứ khác sau này sẽ tường tận.
          	
          	Chúc ngủ ngon đến ai đó đã đọc đến dòng này.

swedesh-

Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đã 2 năm trôi qua kể từ lần cuối mình viết chút gì đó cho nơi này.
          
          Mình luôn muốn viết, như là để giữ lại một tí ti gì cho bản thân, hoặc là một dấu ấn được để lại cho một ai đọc được những câu chữ của mình. Nên mình viết rất nhiều, mình lôi hết mọi cảm xúc, mọi khao khát, mọi tiếc nuối để mang chúng thành những dấu ấn của riêng mình. Mình viết ra những gì mình không thể nói, viết ra những vui vẻ, những đau đớn, những buồn tủi, và thật vui là luôn có người nhớ đến mình, bằng một cách nào đó, tại một nơi nào đó chẳng rõ.
          
          Thời gian trôi qua thật nhanh, từ một đứa nhỏ đa sầu đa cảm năm 16 tuổi, bây giờ đã trở thành một đứa nhóc 21 tuổi vẫn luôn nhớ về năm 16 tuổi.
          
          Mình nghĩ mình đã thay đổi nhiều, cho đến khi có người nói rằng mình thật giống như một đứa bé, người đó nói họ nhìn thấy bản thân họ của vài năm trước ở mình, và họ thật muốn bảo vệ mình — mình mới chợt nhận ra, à, hoá ra mình vẫn là đứa nhỏ 16 tuổi năm nào, vẫn chưa thay đổi, vẫn vô tư vô nghĩ vẻ bề ngoài, nhưng bên trong lại là vô số tơ rối mãi chưa gỡ ra được.
          
          Hoá ra đời vẫn thế, chỉ là mình luôn bước tiếp, chỉ là mình vẫn còn tồn tại.
          
          Liệu mình có thay đổi không, có gì sẽ đổi khác đi không?
          
          Đến bản thân mình cũng chẳng rõ. Nhưng vẫn cứ là sống thôi, còn những thứ khác sau này sẽ tường tận.
          
          Chúc ngủ ngon đến ai đó đã đọc đến dòng này.

swedesh-

Xin chào, mình là Khánh.
          
          Thật lâu rồi mình mới viết lại những dòng này, một lần nữa. Đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, và mình thật lòng, mình đã từng muốn chết đi rất nhiều lần.
          
          Mình không được làm những gì mình mong muốn, và những lựa chọn của mình đã từng đẩy mình vào những khốn đốn.
          
          Nhưng mình dần chấp nhận chúng.
          
          À ừ ề ờ, mình chấp nhận những sai lầm trước kia, mình chấp nhận bản thân mình, chấp nhận những hiện tại, và trân trọng chúng. Và mình đã hiểu ra rằng, việc mình chấp nhận, chính là mình đã tha thứ cho bản thân mình.
          
          Mình nhớ những lúc khóc đến đau cả mắt, những lúc hút từ điếu này đến điếu khác, và những lúc đâm vào tay, hay những lúc đấm vào tường đến đau nhức.
          
          Mình không oán hận những điều đó, mình yêu chúng. Mình biết ơn chúng.
          
          Và nhờ có chúng, mình đã hiểu ra rằng bản thân mình còn tồn tại, và mình còn được sống.
          
          Nên từ giờ phút này, mình sẽ trở nên tốt hơn nữa.
          
          Mình sẽ không còn như trước.
          
          Đời sẽ khác thôi, chúc bản thân thật nhiều may mắn.
          
          Khánh Đào.

swedesh-

@kloudyyy_soonz huhuhuhu h moi zo doc, cam on iem nhiu >~<
Reply

swedesh-

Xin chào, mình là một con hề (╥﹏╥)
          
          Vì chưa ai theo dõi nên mình sẽ viết nhảm nhí. Mình thích thế. Mình ngại người khác đọc được lắm ㅋㅋ Nên trong lúc không có ai ở đây thì mình sẽ viết.
          
          Mình là Swe. Thật ra cứ gọi mình là Khánh thôi. Nhưng Swe đã theo mình rất lâu rồi, @sweguarde, lẫn @thegr8swe, đều là của mình. Cũng một thời mình nghiện wattpad lắm, nhưng giờ thì đỡ rồi ㅋㅋ
          
          Mình thích viết lắm, nhưng mình viết tệ. Có lẽ vậy. Hoặc không. Đôi lúc mình vẫn thích thứ mình viết ra. Nhưng đôi lúc mình lại ghét lắm, không muốn đọc lại chút nào.
          
          Mình thường viết lách nhiều hơn viết văn, ý là viết văn theo kiểu trong trường học ấy. Mình không biết phân tích thơ, lẫn phân tích truyện, dù mình thích đọc chúng. Mình phân tích bằng cảm tính, và mình ghét bị ép buộc học theo từng dòng từng chữ theo văn mẫu cô đưa.
          
          Mình ngày xưa thích viết lách về những thứ xung quanh, viết những điều nhỏ nhặt trong một ngày dài. Nhưng sau này, mình thích viêt về tình yêu hơn. Ban đầu thì mình viết có hơi gọi là ngọt ngào, cách đây gần một năm mình đã bắt đầu trầm xuống rồi.
          
          Tình yêu của mình không trọn vẹn. Và mọi thứ đều như vậy. Mình vẫn thường cô đơn. Nhưng mình chọn cách đùa cợt về những nỗi niềm đó. Mình nghĩ cuộc sống mình là một trò đùa, không hơn.
          
          Mình nghĩ mình sẽ tâm sự nhiều hơn, vào ngày mai, hay vào ngày nào đó, cũng không biết được. Mong ngày mai mình sẽ vui vẻ.
          
          Chúc ngủ ngon nhé.
          Và chúc một ngày tốt lành,
          
          Đến một ai đó đã đọc đến dòng này.