taegimilk

Hoá ra, trong nhà cũ của mình, mình follow quá nhiều ngườu mà mình không thể chịu nổi văn phong của họ. Hậu quả của việc follow theo gợi ý mà không chịu đọc trước.

taegimilk

Đôi lúc tự hỏi lòng mình, để người ta chơi đùa chán chê vậy, mình đau lòng, còn người ta có đau không? Người ta bên mình những đêm đông lạnh giá. Nói là bên chứ thực ra xa khoảng cách địa lý, gần cái điện thoại. Mình và người ta cứ nhắn tin với nhau suốt, lần đầu tiên người ta chủ động tìm lại mình, khá sững sờ nhưng vui đấy. Người ta từ xa lạ cứ dần bước vào tim mình. Ngày nào cũng vậy, người ta nhắn tin với mình là mình quên luôn thời gian, nhắn đến 2h sáng. Đủ thứ chuyện linh tinh trên đời, thấy mình ngừng nhắn là spam đến khi nhắn lại mới thôi. Cứ nghĩ chuyện sẽ kéo dài, hoá ra chỉ được mấy tháng, người ta chán, rồi người ta không nói không rằng unfollow mình, quên đi mình là ai, rồi lại lặng lẽ bước ra khỏi tim mình. Chỉ khổ là người ta đi giày đinh tán, nên bước nào cũng làm nhói tim mình, bước ra hết rồi thì tim mình cũng lỗ chỗ thủng. Mà người ta nào biết, vì người ta có ai khác rồi. 
          Mà mình chả quan tâm nữa, đang mưa to tự nhiên thích deep thôi 

taegimilk

Đọc truyện thấy khó hiểu, đọc review còn thấy khó hiểu hơn. Các cậu dùng ngôn ngữ thuần Việt không được à, sao cứ phải mĩ từ hoá, dùng quá nhiều từ Hán Việt cho một fic không phải cổ trang vậy? Các cậu chưa học bài "Từ mượn" à? Sách giáo khoa Việt Nam tớ nhớ dạy rất kĩ mà.

taegimilk

Khi cả thế giới quay lưng lại và buông lời chì chiết, chỉ mình cậu ôm tôi.
          Một câu quá đỗi đơn giản lại khiến tôi trào nước mắt, bao đau đớn bỗng biến mất
          "Tớ biết cậu thấy khó chịu lắm mà
          Phải chịu đựng như thế chắc khó lắm nhỉ"