Đến một lúc nào đó, khi bạn đủ trưởng thành để nhận ra, tuổi trẻ chẳng có gì gọi là tình yêu cả, bạn sẽ phải nuối tiếc những tháng ngày mà bạn đã dành quá nhiều cho việc thích một ai đó, một ai đó sẽ chẳng bao giờ đi qua cuộc đời bạn lần thứ hai. Có thể thắm đẹp như đóa hoa đầu tiên của mùa, nở nhanh, tàn nhanh. Cũng có thể đắng nghẹn như dư vị của tách cà phê đen thấm vội vào cổ họng. Tất cả, đều dễ đến, dễ đi.
Họ vội vàng đặt vào tim bạn một chút xúc cảm, rồi bỏ mặc bạn mà đi. Để bạn cứ ở đó ngỡ ngàng, rối tung, 1 năm, 5 năm, 10 năm hay có khi là suốt cả cuộc đời. Rằng bạn có thích họ không?