@ theriver_ câu trả lời lúc hơn 2 giờ sáng của cậu làm tớ thấy vừa lo lắng vừa ấm áp sao đó. à thì chắc tớ đã vô tình để lộ (quá nhiều) sự mê mẩn với chữ của cậu nên mới khiến cậu suy nghĩ nhỉ, hic tớ muốn nói là không sao đâu, cuộc sống bộn bề tới mức choán thời gian viết thì cậu phải dành thời gian cho cuộc sống đã chứ ha? mà, đối với tớ thì dù cho cậu viết ít hay nhiều tớ vẫn sẽ rất trân trọng chữ của cậu đó hehe (≡^∇^≡)
ps mong những dòng cuối này sẽ giúp cậu tìm được sự dễ chịu hơn đôi chút. lí do "để quên" trở thành chấp niệm của tớ là vì đây là chiếc fic đầu tiên khiến tớ đau đớn, ý là, vừa hạnh phúc vừa đau đớn. không phải đau theo tiêu cực mà là, mối tình của haruto với junkyu trong "để quên" quá đẹp, đẹp tới mức làm tớ bỗng chốc quên đi thực tại mà đắm chìm vào thôi. rồi khi hết truyện tớ lại kiểu, chà lại về hiện tại rồi, đau đớn thế, ngoài này đâu đẹp được như trong đó đâu ¯\_(ツ)_/¯ đó đơn giản là thế, kể ra để mong cậu biết những con chữ của cậu kì diệu thế nào. muộn rồi, tớ chúc cậu ngủ ngon và ngày mai sẽ đẹp hơn ngày trước nhé ♡