
theriws
ê tính ra chừng đó năm t sống chưa từng có việc gì khiến t nghiêm túc, kiểu như sôi sục hết máu trong người bằng việc học dù t ghét học, ghét đến trường vl =)))) cái gì cũng coi nhẹ, quá lười để làm căng, để cãi vã. người nào làm phật lòng mình thì im ỉm trừ điểm rồi cho họ biến, việc gì khiến mình phiền lòng thì cũng im ỉm rồi không bao giờ làm nữa. kể cả việc làm quen, kết bạn, hoà hoãn bất kì mối quan hệ nào, kể cả yêu đương, tất cả đều như là thứ yếu, như không có quá nhiều giá trị tồn tại, đều có thể gạt sang một bên thay vì ồn ào, lộn xộn hết cả lên. nhưng chỉ có việc học là không bao giờ t xem nhẹ được, dù ghét học vl nhưng mà từ nhỏ t đã xem đó như đường thoát duy nhất của t, con đường chỉn chu nhất mà t có thể nghĩ ra để thoát khỏi những cái t ghét hơn. ai làm gì cũng được, đừng ảnh hưởng đến việc học của t, nếu không t sẽ thấy rất phiền, mỗi ngày đối mặt với ngần ấy khuôn mặt, ai cũng có chữ “phiền” trên mặt.

theriws
t không cảm thấy t vững vàng, ồn định cho lắm. ngoại trừ việc không ai có thể làm lay động việc học của t. t sẽ không vì cãi nhau với ai mà không học, cũng không vì không hoà hoãn với ai mà nghỉ học, không vì người khác không học mà t cũng thế (có thể t sẽ có cúp học, nhưng lúc t học bù giờ thì không ai thấy đâu^^) cho nên t có thể cảm thấy ngột ngạt ở trên lớp, đối diện với người mình không thích hàng giờ, hoặc cho dù t vỡ vụn hết cả rồi, nhưng mà t vẫn sẽ vững vàng trong việc này, cho dù t có bệnh sắp chết đi nữa t cũng thấy xứng đáng.
•
Reply