theriws

nếu như là ngày này của năm trước, em sẽ nhắn tin cho chị rằng em nhớ chị lắm, rằng buổi đêm ở đây đã lạnh hơn rồi, không biết ngoài đấy chị có lạnh lắm không. nhưng em lại không còn muốn, không còn dám nữa. tụi mình không chỉ cách nhau mấy trăm dặm xa xôi, mà còn cách nhau rất nhiều năm tháng mài mòn đi dũng khí của em. em từng dành hết tất cả dũng cảm để thích chị, đến bây giờ em không còn thế nữa, nhưng cũng không thể thích ai như thế nữa rồi.

theriws

nếu như là ngày này của năm trước, em sẽ nhắn tin cho chị rằng em nhớ chị lắm, rằng buổi đêm ở đây đã lạnh hơn rồi, không biết ngoài đấy chị có lạnh lắm không. nhưng em lại không còn muốn, không còn dám nữa. tụi mình không chỉ cách nhau mấy trăm dặm xa xôi, mà còn cách nhau rất nhiều năm tháng mài mòn đi dũng khí của em. em từng dành hết tất cả dũng cảm để thích chị, đến bây giờ em không còn thế nữa, nhưng cũng không thể thích ai như thế nữa rồi.

theriws

em thấy mùa đông đến rồi, em thấy gió đã lạnh hơn, sương đêm đã giăng dày, mưa cũng nặng hạt hơn những ngày tháng 6. em thấy buổi đêm đi về một mình cay cay sống mũi, mắt kèm nhèm đi một chút, em ước em không một mình. em thấy mùa đông đến rồi, chắc vì lạnh quá, nên em cũng thấy hình như em chưa từng quên được chị.

theriws

Năm 17 tuổi mình từng có một cơn mơ rất dài, ở đó mình nghĩ rằng à cuối cùng thì mình cũng đã được yêu. Một cơn mơ dài đằng đẳng mà mình như thể có được mọi thứ mình mong ước trên thế gian: những người bạn, một gia đình hạnh phúc, những tiếng vỗ tay công nhận, và, có được người mình thích ngay trong tầm mắt.
          
          Nhưng cơn mơ kết thúc, mình hoảng hốt thức dậy khỏi những tình cảm trên thế gian, nhận ra mình vẫn như thế, vẫn tổn thương và vẫn không mong cầu rơi vào những cơn mơ quá đẹp đẽ lần nào nữa.
          
          Mình rơi một lần, lại vỡ vụn thêm một lần.

theriws

“Mùa hè hấp tấp quá, chạy đi nhanh thật nhanh mà lại đánh rơi bao nhiêu thương nhớ, để mình ở đây cất giữ hết bốn mùa.”
          
          Hình như câu này viết cho chị. Hoá ra mùa hè đó sự hiện diện của em cũng có ý nghĩa với chị, hoá ra chị cũng để tâm đến em. 
          
          Nhưng đến lúc hoàn toàn quên chị đi rồi. Em không muốn tụi mình đối diện với những cảm xúc đấy nữa, em cũng thương chị, vì chị quý giá lắm. Nhưng thương chị không có nghĩa là sẽ đặt chị trong tim nữa. Em sẽ để chị ở một vùng trời thênh thang ngập nắng đầy gió, để chị hạnh phúc, để chị yêu và được yêu. Em cũng sẽ đi đến một khoảng trời khác, em rồi cũng sẽ yêu và được yêu, chị nhỉ?

theriws

Tưởng Thừa, Cố Phi. Hai bạn mãi mãi là thiếu niên ngang tàng không sợ thời gian, đạp lên ngổn ngang đi tìm ánh sáng. Hai bạn mãi mãi là định nghĩ cho hai từ “ngông cuồng” trong lòng mình từ năm 14 cho đến năm 17 tuổi.

theriws

Nếu đến một ngày mình không gắng gượng nổi nữa. Không cần phải đau buồn làm gì. Chỉ cần đến tiễn mình một đoạn đường cuối cùng.
          
          Trong lúc đó xin hãy nhớ đến mình, có thể khóc vì mình hoặc có thể không. Nhưng xin hãy nhớ đến mình, cho mình biết mình được yêu thương trong phút đó.
          
          Nhưng sau đó thì hãy quên hết đi nhé. Quên mình từng hiện diện trong đời, quên cả những điều tốt đẹp từng có với nhau. Sau đó thì xin đừng nhớ đến mình.

theriws

Chết r quá luỵ “trường an thái bình” rồi!!! Không dám đọc lại lần 2 vì quá dài (hơn 200 chap) và vì có nhiều chỗ day dứt không chịu được í uhuhu không chỉ ở tình cảm của hai đứa mà còn vì Lý Thích nữa. Đây mới đáng để người ta gọi là quân tử, là bậc quân vương (ảnh nắm quyền nhưng ảnh còn chẳng phải vua) biết nhìn vào đại cục, nhìn vào những ung nhọt trong thời đại mình. 
          
          Chí làm trai của mấy cha nội trong truyện còn phải nhìn ổng mà học hỏi dài dài dùm t, suy tính mọi chuyện chu toàn, thà bỏ mình chứ không muốn một thời đại tiêu vong do những cái “bệnh” nhức nhối của triều đại. Thà từ bỏ ngôi vị chứ không từ bỏ biên cương đang lung lay, vương gia, thái tử một nước mà ăn nằm bao nhiêu năm ở vùng biên cương lạnh lẽo gió cát, t nể phục vcl. 

theriws

Nghĩ lại hồi xưa siêng vcl =))) ngày đ nào cũng viết fic, tự viết còn tự edit bìa, chạy blog update ke, làm textfic ctct cho 2 cp, 1 blog đu johnny suh =))) 
          
          Giờ một ngày 24 tiếng t thấy k đủ sống bây ơi… đuề huề đủ thứ việc í khôm viết fic khôm sp johnny suh được luôn. Mn thông cảm vì không thể viết nhiều như trước được nữa but i’m still here and love them as always!!