theriws

ê tính ra chừng đó năm t sống chưa từng có việc gì khiến t nghiêm túc, kiểu như sôi sục hết máu trong người bằng việc học dù t ghét học, ghét đến trường vl =))))
          	
          	cái gì cũng coi nhẹ, quá lười để làm căng, để cãi vã. người nào làm phật lòng mình thì im ỉm trừ điểm rồi cho họ biến, việc gì khiến mình phiền lòng thì cũng im ỉm rồi không bao giờ làm nữa. kể cả việc làm quen, kết bạn, hoà hoãn bất kì mối quan hệ nào, kể cả yêu đương, tất cả đều như là thứ yếu, như không có quá nhiều giá trị tồn tại, đều có thể gạt sang một bên thay vì ồn ào, lộn xộn hết cả lên.
          	
          	nhưng chỉ có việc học là không bao giờ t xem nhẹ được, dù ghét học vl nhưng mà từ nhỏ t đã xem đó như đường thoát duy nhất của t, con đường chỉn chu nhất mà t có thể nghĩ ra để thoát khỏi những cái t ghét hơn. ai làm gì cũng được, đừng ảnh hưởng đến việc học của t, nếu không t sẽ thấy rất phiền, mỗi ngày đối mặt với ngần ấy khuôn mặt, ai cũng có chữ “phiền” trên mặt.

theriws

t không cảm thấy t vững vàng, ồn định cho lắm. ngoại trừ việc không ai có thể làm lay động việc học của t. t sẽ không vì cãi nhau với ai mà không học, cũng không vì không hoà hoãn với ai mà nghỉ học, không vì người khác không học mà t cũng thế (có thể t sẽ có cúp học, nhưng lúc t học bù giờ thì không ai thấy đâu^^)
          	  
          	  cho nên t có thể cảm thấy ngột ngạt ở trên lớp, đối diện với người mình không thích hàng giờ, hoặc cho dù t vỡ vụn hết cả rồi, nhưng mà t vẫn sẽ vững vàng trong việc này, cho dù t có bệnh sắp chết đi nữa t cũng thấy xứng đáng.
Reply

theriws

ê tính ra chừng đó năm t sống chưa từng có việc gì khiến t nghiêm túc, kiểu như sôi sục hết máu trong người bằng việc học dù t ghét học, ghét đến trường vl =))))
          
          cái gì cũng coi nhẹ, quá lười để làm căng, để cãi vã. người nào làm phật lòng mình thì im ỉm trừ điểm rồi cho họ biến, việc gì khiến mình phiền lòng thì cũng im ỉm rồi không bao giờ làm nữa. kể cả việc làm quen, kết bạn, hoà hoãn bất kì mối quan hệ nào, kể cả yêu đương, tất cả đều như là thứ yếu, như không có quá nhiều giá trị tồn tại, đều có thể gạt sang một bên thay vì ồn ào, lộn xộn hết cả lên.
          
          nhưng chỉ có việc học là không bao giờ t xem nhẹ được, dù ghét học vl nhưng mà từ nhỏ t đã xem đó như đường thoát duy nhất của t, con đường chỉn chu nhất mà t có thể nghĩ ra để thoát khỏi những cái t ghét hơn. ai làm gì cũng được, đừng ảnh hưởng đến việc học của t, nếu không t sẽ thấy rất phiền, mỗi ngày đối mặt với ngần ấy khuôn mặt, ai cũng có chữ “phiền” trên mặt.

theriws

t không cảm thấy t vững vàng, ồn định cho lắm. ngoại trừ việc không ai có thể làm lay động việc học của t. t sẽ không vì cãi nhau với ai mà không học, cũng không vì không hoà hoãn với ai mà nghỉ học, không vì người khác không học mà t cũng thế (có thể t sẽ có cúp học, nhưng lúc t học bù giờ thì không ai thấy đâu^^)
            
            cho nên t có thể cảm thấy ngột ngạt ở trên lớp, đối diện với người mình không thích hàng giờ, hoặc cho dù t vỡ vụn hết cả rồi, nhưng mà t vẫn sẽ vững vàng trong việc này, cho dù t có bệnh sắp chết đi nữa t cũng thấy xứng đáng.
Reply

theriws

niềm tin vững vàng nhất của một người có nhân sinh quan ngay thẳng, tin tưởng vào cuộc sống có trước có sau, không trái với đời, không thẹn với lòng chính là khi rời xa một người, họ sẽ không luyến tiếc vì cảm thấy mình đã đánh mất ai cả.
          
          mình vẫn luôn tin vào cuộc đời có những người như thế, họ đối đãi hết mình, không nhận thiệt thòi về mình nhưng cũng không phật lòng người khác. yêu ghét rõ ràng, hết lòng với người bên cạnh,  không bốc đồng làm tổn thương người khác. những người như thế, cho dù có tách khỏi ai thì cũng đều là người khác đánh mất họ, chỉ cần không thẹn với lòng, thì họ chẳng mất đi ai hay thứ gì cả.
          
          

theriws

hic và cảm thấy những người còn lại ở bên cạnh mình đều tử tế như thế cả
Reply

theriws

mỗi ngày vật vờ sống sót đều là một cực hình. 

theriws

cảm thấy như tất cả mọi mối quan hệ đều đang đi đến hồi kết. nhưng cũng chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy trống rỗng, chỉ muốn đi đến một thành phố khác, càng ít người biết về mình càng tốt. 
Reply

theriws

dm mệt thế nhỉ. mình chết thì bao nhiêu người được sống nhẹ nhàng hơn rồi. 

theriws

mình không nói người khác không xứng đáng được hạnh phúc. nhưng mình chưa bao giờ không tiếc nuối, tại sao mình không được yên bình lớn lên. tại sao cứ phải ép mình vào những tình cảnh khó khăn như thế. mình dần dần không còn cảm nhận được gì nữa cả, không biết nên yêu thương thế nào, không biết nên sống tiếp thế nào, làm gì tiếp theo. nhưng cũng không biết phải rời đi như thế nào.
Reply

theriws

mình không thể trách những người đã chà dẫm lên đời mình, vì trách móc cũng có được gì đâu. mình từng căm hận thấu xương, từng nghĩ đến những chuyện ông sống thì tôi chết, không thể tồn tại cùng nhau như thế này nữa. nhưng về sau cảm thấy cho dù mình hận thêm bao lâu nữa, mình cũng không thể lành lặn như cũ, như chưa từng vỡ vụn, thế là mình lại thôi. 
            
            nhưng đau đớn thì cứ như một vòng lặp luân phiên. đời mình, đời em, đời chúng mình đều tan vỡ bởi chính người sinh ra chúng mình. em nhỏ chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình trọn vẹn như những bạn khác của em, chính là người xứng đáng có được hạnh phúc hơn ai khác. 
Reply

theriws

nhưng mình cũng sợ họ dằn vặt vì mình. năm nào cũng một vòng tuần hoàn, kéo qua kéo về giữa sống và chết. 
Reply

theriws

mình đã định chết vào mùa đông năm đấy. nhưng bỗng nhiên có một người nói với mình: mùa hè này nếu thuận lợi chúng mình sẽ có thể gặp nhau ở thành phố mà mình sống. thế là mình lại sống tiếp đến mùa hè.
          
          cho dù mùa hè đấy người ta không đến, cũng chẳng sao cả, ít ra mình đã sống tiếp. cứ sống, và rồi sẽ sống thôi.

theriws

nếu như là ngày này của năm trước, em sẽ nhắn tin cho chị rằng em nhớ chị lắm, rằng buổi đêm ở đây đã lạnh hơn rồi, không biết ngoài đấy chị có lạnh lắm không. nhưng em lại không còn muốn, không còn dám nữa. tụi mình không chỉ cách nhau mấy trăm dặm xa xôi, mà còn cách nhau rất nhiều năm tháng mài mòn đi dũng khí của em. em từng dành hết tất cả dũng cảm để thích chị, đến bây giờ em không còn thế nữa, nhưng cũng không thể thích ai như thế nữa rồi.