Lúc này đây, tôi chợt cảm thấy bản thân thật xấu xí. Không phải bởi ngoại hình, không về việc thiếu kiến thức mà bởi tính cách xấu xí cơ. Một suy nghĩ nhen nhóm trong tôi, rằng tôi ích kỷ quá, chuyên quyền quá, hống hách và kiêu ngạo. "Mày đâu phải trung tâm vũ trụ, sao cứ thích bắt người khác nghe theo ý mình? Sao cứ dậm chân tại chỗ mà bắt người khác xê dịch vì m?..." Nhiều lần rồi chứ đâu phải một lần. Nhưng lần này, bỗng có gì đó thôi thúc tôi suy nghĩ như vậy, rằng tôi thật vô dụng và ra vẻ "ta đây". Đó là những ý nghĩ mới nhen nhóm khi tôi bắt đứa e đi nhặt cầu và bắt bẻ nó phải nghe theo ý tôi, tôi lấy cảm xúc của mình làm trung tâm để trút lên nó. Tội nghiệp đứa e t.
Ngồi một lúc và đặt sự chú ý vào bản tin facebook (thứ có vẻ nhảm nhí và tốn thời gian), tôi chợt thấy lòng lắng xuống, không còn sự sôi sục như vừa rồi. Tôi không ghét sự xấu xí kia nhưng tôi cũng không muốn chúng trở thành một phần tâm hồn tôi!
Lắng đọng tâm hồn, lắng nghe dòng chảy và tiếng gọi bên trong, tập trung vào bản thân và chữa lành, tự sửa đổi để tâm hồn trở nên xinh đẹp thôi nào!
Hà Nội, 6:32pm, 24/03/20