Mình là kiểu người thích nhàn hạ, kiểu lười biếng, chẳng muốn làm, chẳng muốn nghĩ, chẳng muốn lằng nhằng dây dưa.
Mình chỉ muốn một cuộc sống bình yên, không cần có sóng gió, cũng chẳng cần thiết đến một nam thần. Chỉ muốn được làm điều mình thích, theo cách của mình; được lên bản kế hoạch riêng cho bản thân: bao giờ đi làm, bao giờ có bạn trai, bao giờ lấy chồng,..., tất cả đều do bản thân quyết định. Không cần biết quyết định đó sẽ dẫn đến tương lai thế nào. Chỉ cần bản thân được tự do, về tinh thần. Cũng muốn lắm cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên, ngồi ngẩn ngơ hàng giờ bên khung cửa sổ.
Nhưng cuộc sống ngoài kia, bon chen, xô bồ lắm! Dù muốn hay không, ta vẫn phải oằn mình mà chống đỡ, mà quên đi những mong muốn nhỏ bé của bản thân.
Rồi đến lúc thảnh thơi, lại chẳng nghĩ ra bản thân muốn làm gì, muốn đi đâu hay gặp ai; chỉ muốn được ngủ một giấc thật sâu, thật say để khi tỉnh dậy lại đủ sức chống đỡ những con sóng đời.
P/s: Trước khi viết những dòng này, quả thực thấy mệt và bế tắc. Tuy đoạn văn có chút lộn xộn, nhưng viết ra được, lại thấy nhẹ nhõm lạ kì.