tuvimekha

Đôi khi buồn cũng là một cách thả lỏng bản thân giữa bộn bề xã hội
          	https://my.w.tt/ekZj4cpInO

tuvimekha

Tôi còn nhớ, hôm đó Sài Gòn đầy nắng...
          Tháp chuông nhà thờ Đức Bà cao vút với những cánh chim bồ câu rợn ngợp. Mọi sự trở nên thật rộn rã, ôn ào và chật chội.
          Tôi nép mình vào một quán cà phê bên đường, trước mặt là bác xe ôm già với chiếc xe cũ kĩ và tờ báo che hết cả mặt. Cạnh tôi là chú sửa xe với bộ áo lấm lem dầu nhớt. Ly cà phê sữa tan dưới cái nóng của trời hạ Sài Gòn, giơ tay chụp lấy tấm ảnh ở những góc nhỏ im lặng như thế này. Và rồi....
          Một đôi đi đến, hai người nắm tay nhau đi thong thả trên vỉa hè, nụ cười nở rộ trên môi họ. Tôi nhìn họ, bỗng tôi suy nghĩ về điều gì đó.
          Phải rồi...
          Trên đời vẫn có thứ gọi là tình yêu và cũng có điều gọi là vĩnh cửu chứ?!
          Sài Gòn qua bao nhiêu mùa mưa nắng, bao nhiêu cuộc đổi thay, ấy vậy mà.... đâu đó trong thành phố này vẫn còn tồn tại những tình yêu mặn nồng. 
          Không còn là cô gái với nét cười xanh tươi, mái tóc đen buộc dài hay chiếc đầm rất Tây. Không còn là chàng trai với bộ vest lịch lãm và nụ cười bảnh bao. Họ vẫn là họ, vẫn yêu nhau như cái thuở ban đầu, vẫn đấm say dù cho thời gian hằn lên cơ thể họ những nếp gấp thời gian.
          

tuvimekha

Hát cho anh nghe vào một chiều mưa buồn
          Bản nhạc ngân em cũng thả hồn ngây ngất
          Tiếng chuông gió gọi ngoài khung cửa
          Mưa rời đầy trên hiên nhà lộng gió
          Hàng ghế đầy người, anh ngồi đó
          Ngân câu hát về một ngày thu lá rụng
          Chiếc ghế dài chẳng còn ai nữa
          Em một ngã, anh một ngã chia xa
          Câu hát vút cao chợt em rơi lệ
          Lệ nhòa khóe mắt anh chợt nhìn em
          Anh nhìn em trong tay cầm khăn ấm
          Giọng nhòa nhòa theo dòng lệ rơi
          Một câu hát cuối cùng em tặng
          "Xin mãi là ký ức đẹp của nhau"

tuvimekha

Em không khóc vì nước mắt chẳng còn với một cô gái mù lòa. 
          Em không cười vì dù sao đi nữa em vẫn không có chút gì vui. 
          Em sẽ không đi khi chẳng còn ai cho em khoác tay đi cạnh. 
          Em sẽ ướt vì mưa vì thói hay quên mà không ai chịu nhắc. 
          Rồi em cũng sẽ quên anh khi anh không còn hiện hữu cạnh em. 
          Nắng tắt. Tối ôm. Mưa rơi. Lách tách. Đèn đường. Tối ôm. 
          Yêu một cô gái mù đã khiến anh không còn là anh! 

tuvimekha

Gió bảo cỏ đợi
          Gió bay thật xa
          Cỏ một mình
          Bão táp phong ba
          Cỏ vẫn đợi
          Một ngày gió thổi
          Chiều tháng ba
          Ngọn gió bay về
          Cỏ lả lướt
          Thân mình xanh mát
          Gió biết không
          Từng ngày cỏ đợi
          Mặt Trời bảo
          Gió sẽ không quay về
          Nhưng cỏ đây
          Cỏ vẫn đợi từng ngày
          Và hôm nay
          Gió lại về bên cỏ
          Mang hồn xuân
          Phủ xanh ngọn cỏ
          Cỏ yêu gió
          Như trời yêu đất
          Cỏ đợi gió
          Như bến đợi thuyền
          Dù xa cách mấy
          Cỏ đây vẫn đợi
          Đợi một ngày
          Gió và cỏ
          Yêu nhau! 

tuvimekha

Rồi một ngày nào đó, anh là anh, em là em, như hai đường thẳng song song không có một điểm giao nhau. Gặp mặt trên một đoạn đường, nhưng kẻ đi trước, người phía sau. Trở thành người dưng như cái thuở chưa quen biết. 
          Chúng ta viết lên trang giấy tình yêu những câu chuyện thú vị về hai ta. Nhưng rồi, ai biết được chữ ngờ, anh lại quay vội đi, khiến trang giấy trở nên thật hỗn loạn. Anh viết hằn lên những đường nghuệch ngoạc rối rắm, khiến tình cảm đôi ta rơi vào bế tắc. 
          Hai ta buông tay nhau chỉ vì một kẻ thứ ba. 
          Anh và em, mãi mãi kể từ bây giờ không còn là gì của nhau. 
          Vật kỉ niệm, em xin trả, nhưng trái tim em..... anh cứ việc giữ lấy, em không cần nó nữa, vỉ nó chết rồi, anh ạ!