Ở góc phòng tiếp khách, nơi mà chiếc ghế gỗ cũ kĩ trống trải như đã lâu mà chẳng có người ngồi qua. Ánh đèn mờ ảo từ chiếc tv cũ đối diện vẫn đang bật, như chờ đợi người đến xem nó như thường lệ.
Từ ngày Anh Duy mất, Đăng Dương là kẻ đã bật chiếc tv đó lên.
Vì nó không muốn chính mình phải quên đi Duy, quên đi người từng yêu thương nó hết lòng, yêu bằng cả máu thịt mà em mang. Và cũng như cách để làm nó đắm chìm vào ảo tưởng, rằng. Anh Duy vẫn còn sống, em vẫn ở đó, vẫn nhìn nó bằng ánh mắt chứa đựng cả bầu trời và nụ cười tươi roi rói, sáng hơn cả ánh nắng mặt trời ngoài kia, nó ảo tưởng rằng em vẫn ở đó và yêu thương nó như ngày nào.